Trên thị trường hiện nay, máy nước nóng chia làm 2 loại: máy nước nóng trực tiếp và máy nước nóng gián tiếp. Mỗi loại máy đều có những ưu điểm và nhược điểm khác nhau, vì vậy người tiêu dùng nên cân nhắc kĩ để chọn mua sản phẩm phù hợp với gia đình. Máy nước nóng gián tiếp Sản phẩm này có bình chứa nước cỡ lớn (từ 15 – 60 lít) để đun nước nóng đến nhiệt độ cài đặt sau 5 – 15 phút, thời gian đun nhanh hay chậm tùy theo công suất bình (1, 5 – 2,5 kW/giờ).
Vì có bình chứa nước nên máy nước nóng gián tiếp khá cồng kềnh, lắp đặt phức tạp với hệ thống ống dẫn nước nóng, lạnh riêng nhưng sản phẩm có độ bền cao, chỉ cần làm nóng 1 lần và có thể dùng cho nhiều người. Đặc biệt, nếu nhà bạn có dùng bồn tắm thì máy nước nóng gián tiếp là một lựa chọn thích hợp. Máy nước nóng gián tiếp của Ariston. Máy nước nóng gián tiếp có các thương hiệu như Ariston, Ferroli, Picenza… giá từ 2 triệu đồng/sản phẩm trở lên. Giá này chưa bao gồm vòi hoa sen và hệ thống ống dẫn nước. Dù công nghệ làm nước nóng gián tiếp được đánh giá là an toàn hơn nhưng máy nước nóng gián tiếp cũng được trang bị hệ thống ngắt ELCB để đảm bảo an toàn cho người sử dụng. Khi mua máy nước nóng gián tiếp, người tiêu dùng cũng nên cân nhắc sản phẩm có tráng men hay không vì bình chứa nước lâu ngày có thể bị ăn mòn do các chất cặn tích tụ bám vào bề mặt. Thông thường loại bình tráng men giá cao hơn sản phẩm không tráng men. Mặt khác, bình nước nóng được bảo vệ bằng biện pháp hóa học với thanh Magiê sẽ giúp tăng tuổi thọ sản phẩm. Thanh Magiê đặt trong bình giúp trung hòa nước, tiêu hủy các hợp chất hóa học có trong nước hoặc sinh ra trong quá trình đun nóng, tránh được hiện tượng ăn mòn bình chứa. Khi lắp đặt máy nước nóng gián tiếp, đối với bình có dung tích lớn, nếu tường nhà không chắc chắn, chủ nhà nên đặt máy trên sàn. Trong trường hợp nhà có trẻ nhỏ, vòi nước nóng cần đặt cao hơn tầm với của trẻ. Máy nước nóng trực tiếp Loại sản phẩm làm nóng trực tiếp nhỏ gọn, nước lạnh chảy trực tiếp qua bình và được làm nóng bằng dây đốt chỉ sau vài giây. Hiện nay, tất cả các sản phẩm máy nước nóng trực tiếp của thương hiệu lớn như: Panasonic, Datkeys, Electrolux, Joven, Arisron… đều có thêm bộ phận ELCB đảm bảo an toàn cho người sử dụng. Theo anh Hà Vũ Anh Tuấn, quản lý bán hàng ngành hàng điện lạnh – Siêu thị điện máy Thiên Hòa Q.10 (TP.HCM), sản phẩm này sẽ tự động ngắt khi nước nóng trên 50 độ C hoặc cũng tự động ngắt khi phát hiện có rò rỉ điện. Dù đã lắp đặt ELCB, các nhãn hiệu máy nước nóng trực tiếp đưa ra mức bảo hiểm từ 1 – 30 tỉ đồng nếu xảy ra sự cố rò rỉ điện. Tuy nhiên nhiều gia đình vẫn cẩn thận lắp thêm hệ thống dây nối đất để đảm bảo an toàn tuyệt đối khi sử dụng sản phẩm này. Máy nước nóng trực tiếp làm nóng nước tức thì nên đòi hỏi nguồn nước chảy qua phải đủ và mạnh. Vì vậy nếu nguồn nước nhà bạn có áp lực thấp nên chọn sản phẩm có sẵn bộ phận bơm tăng áp, đẩy nước chảy mạnh hơn. So với model cùng loại, sản phẩm có thêm bơm tăng áp sẽ có giá cao hơn vài trăm ngàn đồng. Các loại máy tắm nước nóng trực tiếp đều có sẵn vòi sen với nhiều chức năng massage. Bạn có thể điều chỉnh bộ núm để tia nước bắn ra mạnh hay nhẹ, ít hay nhiều. Máy nước nóng trực tiếp rất tiện lợi nhưng nhược điểm là tốn điện với công suất từ 3, 5 – 5,5 kW/giờ. Các sản phẩm trên thị trường hiện có giá từ 1,3 triệu đồng/sản phẩm trở lên. Khi lắp đặt máy nước nóng, nên chọn khu vực thoáng gió, tuyệt đối tránh đặt máy ở nơi ẩm thấp, rất dễ tạo môi trường làm oxy hóa nhanh các bộ phận trong hệ thống đun nóng nước, làm giảm tuổi thọ sản phẩm.
Thợ sửa máy bơm nước tại tphcm chuyên nghiệp và nhanh nhất, dịch vụ sửa chữa máy bơm nước giá rẻ...
Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015
CHỌN CÔNG SUẤT CHO MOTOR ĐIỆN 3 PHA
Hỏi : Em xin chào các anh, em là lính mới, hôm nay em có thắc mắc vấn đề như sau:
Về việc chọn công suất cho motor điện 3 pha để kéo 1 tải nào đó, thì xảy ra hai vấn đề:
- Chọn công suất động cơ nhỏ hơn công suất tải thì động cơ sẽ quá tải, dẫn đến nóng và có thể bị hỏng, cháy.
- Nếu chọn công suất của động cơ mà lớn hơn công suất tải thì động cơ sẽ kéo tải dễ dàng, nhưng lúc này động cơ sẽ "tiêu thụ công suất phản kháng".
thợ sửa máy bơm nước tại quận 12
Em thắc mắc là động cơ tiêu thụ công suất phản kháng như thế nào, ảnh hưởng gì không, cos phi tại sao lại giảm....
Đáp : Về vấn đề chọn công suất motor điện thì dĩ nhiên rằng chúng ta luôn phải chọn động cơ có công suất >= công suất tải
Về vấn đề ĐC tiêu thụ cs phản kháng thì điều này cũng là đương nhiên, dù đầy tải hay non tải, điều này thể hiện rõ như cái ràng ở thông số cos phi luôn < 1 (và dĩ nhiên là còn 1 vấn đề nữa để lí giải tại sao lại là tiêu thụ chứ không phải là cung cấp, hehe..hồi sau sẽ rõ).
Còn về vấn đề tại sao cos phi lại giảm khi ĐC non tải thì các pác phải xem lại đặc tính cơ của ĐC không đồng bộ 3 pha thì sẽ rõ.
Tóm lại, vấn đề tớ muốn nhấn mạnh với bạn là với các ĐC không đồng bộ 3 pha thông thường, cos phi đm ~ 0.85, và sẽ còn thấp nữa khi sử dụng ở chế độ non tải.=> tiêu thụ nhiều công suất biểu kiến => có vấn đề với điện lực..
thợ sửa chữa tủ lạnh tại nhà quận 3
Do đó, với những ừng dụng điều khiển ĐC có vận tốc thay đổi hoặc chịu tải thay đổi, ta sử dụng biến tần để điều khiển là tốt nhất. Vừa đảm bảo đặc tuyến khởi động mềm dẻo tránh hiện tượng sụt áp cho nhà máy, vừa bảo vệ ĐC trong trường hợp quá tải, vừa ổn định hệ số cos phi, vừa điều chỉnh được tốc độ, vừa...
Tốn tiền đầu tư ban đầu nhưng lợi ích dài lâu. Phương án dành cho nhà đầu tư chuyên nghiệp.
Về việc chọn công suất cho motor điện 3 pha để kéo 1 tải nào đó, thì xảy ra hai vấn đề:
- Chọn công suất động cơ nhỏ hơn công suất tải thì động cơ sẽ quá tải, dẫn đến nóng và có thể bị hỏng, cháy.
- Nếu chọn công suất của động cơ mà lớn hơn công suất tải thì động cơ sẽ kéo tải dễ dàng, nhưng lúc này động cơ sẽ "tiêu thụ công suất phản kháng".
thợ sửa máy bơm nước tại quận 12
Em thắc mắc là động cơ tiêu thụ công suất phản kháng như thế nào, ảnh hưởng gì không, cos phi tại sao lại giảm....
Đáp : Về vấn đề chọn công suất motor điện thì dĩ nhiên rằng chúng ta luôn phải chọn động cơ có công suất >= công suất tải
Về vấn đề ĐC tiêu thụ cs phản kháng thì điều này cũng là đương nhiên, dù đầy tải hay non tải, điều này thể hiện rõ như cái ràng ở thông số cos phi luôn < 1 (và dĩ nhiên là còn 1 vấn đề nữa để lí giải tại sao lại là tiêu thụ chứ không phải là cung cấp, hehe..hồi sau sẽ rõ).
Còn về vấn đề tại sao cos phi lại giảm khi ĐC non tải thì các pác phải xem lại đặc tính cơ của ĐC không đồng bộ 3 pha thì sẽ rõ.
Tóm lại, vấn đề tớ muốn nhấn mạnh với bạn là với các ĐC không đồng bộ 3 pha thông thường, cos phi đm ~ 0.85, và sẽ còn thấp nữa khi sử dụng ở chế độ non tải.=> tiêu thụ nhiều công suất biểu kiến => có vấn đề với điện lực..
thợ sửa chữa tủ lạnh tại nhà quận 3
Do đó, với những ừng dụng điều khiển ĐC có vận tốc thay đổi hoặc chịu tải thay đổi, ta sử dụng biến tần để điều khiển là tốt nhất. Vừa đảm bảo đặc tuyến khởi động mềm dẻo tránh hiện tượng sụt áp cho nhà máy, vừa bảo vệ ĐC trong trường hợp quá tải, vừa ổn định hệ số cos phi, vừa điều chỉnh được tốc độ, vừa...
Tốn tiền đầu tư ban đầu nhưng lợi ích dài lâu. Phương án dành cho nhà đầu tư chuyên nghiệp.
HỎI VỀ MÁY BƠM TĂNG ÁP DÙNG TRONG GIA ĐÌNH
Hỏi : Nguồn nước nhà tôi rất yếu (bể chứa đặt nằm dưới mặt đất) nên tôi mới lắp một máy bơm tăng áp tự động. Tuy nhiên khi chạy thì nó đóng ngắt liên tục. Theo thông số ghi trên bơm là 1,4-1,8 kg/ cm2 là ngưỡng áp bật và tắt. Khi tôi mở vòi sen thì nước mạnh nhưng rơle đóng ngắt liên tục. Mở thêm 2 vòi nữa thì máy bơm nước chạy đều. Tôi hiểu là lưu lượng nước dùng quá nhỏ so với lưu lượng của máy bơm nước. Bây giờ làm thế nào để nó chạy đều khi dùng 1 vòi sen hoặc 1 vòi nước ?
dịch vụ khoan giếng tại quận 9
Tôi nghĩ có thể có 2 cách
Cách 1 : Điều chỉnh lại rơle của máy bơm nước để nó chịu được áp suất cao hơn
Cách 2 : Lắp thêm 1 đường ống hồi nước từ đầu ra của bơm quay ngược lại đầu vào (có van điều chỉnh lưu lượng) để làm giảm áp trong đường ống ra.
thợ sửa máy lạnh tại quận 1 giá rẻ
Không biết có đúng không, bác nào có kinh nghiệm làm ơn tư vấn giùm. Cám ơn rất nhiều
Đáp :
Cách 1: Không nên làm vì coi chừng mấy cái van vòi dân dụng trong nhà ... bay hết đó. Tuy nhiên chỉnh lên hoặc xuống chút chút thì không có nhằm nhò gì đâu !
Cách 2: Sai ! Máy của anh sẽ bơm...tới cháy luôn cho mà coi!!!
Cách 3: Để nguyên như vậy mà sử dụng, nếu anh có khả năng "tự chế" một bình điều áp trung gian nửa thì bơm sẽ không bị CÀ GIỰT. Có thể cái bình điều áp trên bơm tăng áp của anh nhỏ quá nên nó dễ đóng cắt relay đó!
dịch vụ ép cọc bê tông tại tphcm
dịch vụ khoan giếng tại quận 9
Tôi nghĩ có thể có 2 cách
Cách 1 : Điều chỉnh lại rơle của máy bơm nước để nó chịu được áp suất cao hơn
Cách 2 : Lắp thêm 1 đường ống hồi nước từ đầu ra của bơm quay ngược lại đầu vào (có van điều chỉnh lưu lượng) để làm giảm áp trong đường ống ra.
thợ sửa máy lạnh tại quận 1 giá rẻ
Không biết có đúng không, bác nào có kinh nghiệm làm ơn tư vấn giùm. Cám ơn rất nhiều
Đáp :
Cách 1: Không nên làm vì coi chừng mấy cái van vòi dân dụng trong nhà ... bay hết đó. Tuy nhiên chỉnh lên hoặc xuống chút chút thì không có nhằm nhò gì đâu !
Cách 2: Sai ! Máy của anh sẽ bơm...tới cháy luôn cho mà coi!!!
Cách 3: Để nguyên như vậy mà sử dụng, nếu anh có khả năng "tự chế" một bình điều áp trung gian nửa thì bơm sẽ không bị CÀ GIỰT. Có thể cái bình điều áp trên bơm tăng áp của anh nhỏ quá nên nó dễ đóng cắt relay đó!
dịch vụ ép cọc bê tông tại tphcm
Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015
Họ gọi người nào đó bị mắc Căn
Căn 1
Ps: đáng xem lắm...
Họ gọi người nào đó bị mắc Căn, có nghĩa là họ bị một hồn ma theo quấy rầy.
Có nhiều loại hồn ma, hồn ma gây sự dữ, và hôn ma chỉ đơn giản là ma, nó tồn tại bên cạnh ta, những chẳng làm gì người ta cả, nó vô hình, con người thì hữu hình, nó nhìn thấy chúng ta, nó có thể ở bên cạnh bạn, ngay lúc bạn tắm, lúc bạn nhìn vào gương khi đánh răng, nhưng chỉ thấy trong gương là hình cảnh của mình, và chẳng nhìn thấy nó.
Có nhiều loại hồn ma, hồn ma gây sự dữ, và hôn ma chỉ đơn giản là ma, nó tồn tại bên cạnh ta, những chẳng làm gì người ta cả, nó vô hình, con người thì hữu hình, nó nhìn thấy chúng ta, nó có thể ở bên cạnh bạn, ngay lúc bạn tắm, lúc bạn nhìn vào gương khi đánh răng, nhưng chỉ thấy trong gương là hình cảnh của mình, và chẳng nhìn thấy nó.
Xem thêm: Dịch vụ sửa máy lạnh tại nhà quận 1
Chuyện tôi kể hôm nay, là 2 mẫu chuyện về Căn, về những con người xấu số bổng dưng bị ma ác theo. Ma ác, có thể là quỉ, nó luôn muốn keo theo chúng ta.
Đầu tiên xin kể chuyện về con bạn hàng xóm, nó ở xóm ngoại tôi, nhà nó đối diện nhà ngoại tôi luôn, chỉ cách nhau cái đường bé xíu.
Nó học cùng lớp với tôi cả cấp 3, mà cũng trùng hợp ghê, 3 năm cấp 3, nó đều được xếp ngồi sau tôi. 2 đứa cũng khá thân, vì lúc nhỏ tôi được gởi ở nhà ngoại suốt nên hồi trước cũng hay chơi vs nó. Gọi nó nó cũng bất tiện, tôi gọi tên nhé, bạn gái này tên Mai. Xóm ngoại tôi, thì u tối, như tôi đã kể, người ta sợ ma, cũng chính vì bóng tối. Nếu thế giới này mà ko có bóng tối, thì chắc cũng chẳng ai sợ ma, nhưng xóm ngoại không tin vào ma, vì toàn bộ đều theo đạo cả, Mai cũng vậy:
-Ma quỉ chi mà sợ mi, ta còn muốn gặp cho biết hén ra ren nữa,haha.
Mai khẳng khái trả lời khi tôi hỏi đi chơi về đêm có sợ không, chứ tôi thì buổi tối không dám vào xóm ngoại rồi đó.
Hôm đó, sáng thứ 2 sau khi chào cờ xong, tự nhiên mai lại gần tôi, hỏi nhỏ:
- Ê mi, có người thích ta.
- Chi kinh rứa mi!- tôi đùa
- Ừ, thiệt đó mi, mà chừ hén đi theo ta, ta kể không được, chiều về ta qua nhà mi nói chuyện đó.- Mai nói rất nhỏ ghé sát vào tai tôi.
Vậy là buổi học hôm đó, tôi ngồi trước Mai, quay xuống nói chuyện thì thấy Mai nó không như mọi ngày, nó phờ phợt rõ, còn ít nói nữa chứ, lâu lâu tụi tôi giỡn vui quá mới cười được chút, thật khó hiểu cho con bạn vui tính của tôi. Mai không đẹp mặn mà, nhưng nhìn lâu lâu thì cũng được, chứ không phải dạng con gái nhìn xa thì đẹp mà nhìn gần thì lại tự an ủi bản thân về cái đẹp. Con Mai trước giờ chưa có ngươi yêu, nhà nó quản ghê lắm, vì là con gái út mà, chắc sau này cưới Việt Kiều ấy,mà bây giờ nó gần có chồng rồi, chồng nó không giàu,đúng là người tính không bằng trời tính.
Ra về, Mai lại chạy lại gần tôi nói nhỏ, nhớ nghe mi, chiều ta qua nhà nghe mi, nó dặn lại lần nữa rồi dắt xe thật nhanh ra về, để lại tôi với vô vàn câu hỏi, quái lạ, có gấu mà có vẻ lúng túng ghê, hay con này nấu cớm ăn trước rồi giờ lại sợ nên qua tâm sự…
Nhưng những điều tôi nghĩ hoàn toàn biến mất sau cái buổi chiều Mai qua nhà nói chuyện.
3h chiều, tôi vừa ngủ dậy, chuẩn bị lên bàn học bài thì nghe tiếng Mai ở ngoài cửa phòng(cấp 3 tôi ở nhà ngoại khá nhiều, để tiện cho buổi tối đi học thêm hơn), Mai đã quá thân với nhà ngoại tôi nên ra vào tự nhiên chẳng ai nói gì. Tôi ra mở cửa cho Mai, Mai bước vào thiệt nhanh rồi đóng cửa lại, nó nói ngay:
- Mi có tin cái chiện ni không ta mới nói.
-Nói đi mẹ, chưa nói bắt tin, bữa ni dậy thì rồi sảng sảng rứa mi !- tôi có tính hay chọc
- Đững giởn, để ta kể cho nghe.
Mai kể từ hôm tối chủ nhật đi sinh nhật con bạn ở dưới biển Cửa Đại về, tự nhiên Mai thấy khác khác. Lúc nó đạp xe về, đoạn đường từ Cửa Đại về tới xóm ngoại tôi rất xa, thì nó có cảm giác xe nặng hơn bình thường dù nó chỉ đi 1 mình thôi. 9h, đường xá lúc đó đã thưa rồi, Hội An khúc đó hay ngủ sớm để mai còn đi bán hàng, đi ra đồng nữa. Nó kể trên đường đi, xe nặng lắm, nó đạp mệt người, mà mọi khi cái xe đạp Nhật Bản đó, đạp thì nhẹ hèo, đi vèo vèo có sao đâu, lần này nó thấy lạ. Nó lại còn nghe thấy mùi hương, mùi hương phản phất như ai đó thắp hương suốt dọc đường nó đi, không có khói, nhưng mùi hương thì không lẫn vào đâu được, nó cảm giác đêm ấy lạnh lắm, phía sau lưng nó, tóc dài của nó phủ cũng gần kín lưng mà cũng thấy lạnh. Nó kể tới đó, tự nhiên thấy nó tội thiệt, tôi đoán là nó gặp ma rồi, con ma lại ngồi sau yên xe của nó, con ma ấy theo nó về nhà…
Và Mai kể tiếp, đêm hôm đó, Mai mệt và ngủ sớm. Thói quen của nó là trước khi đi ngủ, phải đánh răng, rửa mặt, thoa kem dưỡng da. Mai mệt vì đạp xe, mệt vì cái mùi hương nồng đến nhức óc nó phải ngữi suốt dọc đường về nhà, nó đặt lưng lên giường là ngủ thiếp đi ngay, nó vẫn không biết rằng, trong phòng không chỉ có mình nó…
Xem thêm: Dịch vụ khoan giếng tại quận 9
Mai đang chìm sâu vào giấc ngủ,thì giấc mơ kéo đến. Mai mơ thấy chính nó, ngay trên chính con đường Mai vừa đi về nhà lúc tối, Mai thấy Mai đạp xe, trên xe chở 1 cái áo, và 1 bó hương, trong mơ, mai cố gắng nhìn kỹ cái áo, thì Mai phải hiện nó là cái áo bộ đội, còn bó hương thì đã cũ mềm rồi, nhìn cảnh tượng 2 bên đường mờ nhạt, không rõ ràng chút nào, chỉ biết là nó làm Mai sợ lắm, trong mơ nhưng Mai vẫn sợ, Mai cố hất mạnh cánh tay qua, lăn người qua 1 bên, rồi Mai tĩnh dậy,mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, nó đứng dậy bật đèn, thì mọi thứ vẫn như cũ, thì ra chỉ là giấc mơ, chắc nó mệt qua mở sảng thôi, nó đi vào nhà tắm rửa mặt rồi tính ngủ tiếp. Nhưng cũng từ đó, mọi chuyện thay đổi với Mai, mai gặp ma….
Vừa xỏa vòi nước ra, mắt lờ mờ, mai cúi xuống rửa mặt, rửa xong, với đôi mắt con lấm lem nước, mai nhìn vào gương, nó có thói quen là nhìn vào gương rồi lau mặt, thì đột nhiên, nó thấy bóng người đứng ngay sau lưng. Mai giật mình, tim thắt lại nói chẳng nên lời, đứng im tại chổ chẳng dám quay lại nữa. Cái bóng mờ dần, làng nước trước mi mắt của Mai làm hình ảnh càng nhạt nhòa hơn nữa, chỉ biết khuôn mặt đó có cái miệng to lắm, và tóc thì ướt nhẹt, rồi nó biến mất. Mai sau một thoáng giật mình, cũng đã bình tĩnh, lấy tay vuốt mặt rồi nhìn lại trong gương thì không thấy ai nữa, quay lại nhìn thì chỉ thấy bức tường. Có lẽ mai hoa mắt chăng…
Mai là người dạn gan, từ trước giờ nó chẳng tin vào ma quỉ đâu, nên nó vẫn viện 1 lý do là nó bị chóng mặt mệt mỏi nên nó nhìn ra vậy thôi chứ thực chát không phải vậy đâu, Mai tự trấn tĩnh mình, rồi quay vào phòng nằm ngủ. Lần này, Mai không ngủ được, Mai mất ngủ, và hình như Mai linh cảm rằng mình sắp đối mặt với cái gì đó mình không thấy…
Vừa nằm xuống, Mai lại cảm thấy lạnh, cái lạnh này lạ lắm, nó không lan tỏa trong không gian mà chỉ làm cho cái lưng của Mai cảm thấy lạnh, lạnh không phải như người ta chườm nước đá, mà lạnh từ xương, từ bên trong lạnh ra vậy. Mai cảm thấy lạ lùng, và Mai đã hiểu, hiểu mọi chuyện, đó là Ma…Ma theo Mai từ ngoài đường về, nó bắt đầu nghĩ tới ma. Có tiếng động dưới giường, Mai lặng yên nghe ngóng trong khi cả người mình thì cứng đờ rồi, nó sợ, lần này nó sợ ma thật. Tiếng cào như ai đó dùng đầu ngón tay cà trên nền xi măng, nghe rít rít từng đợt, rồi tiếng thở hổn hển theo tiếng cào đó, như chó thở vậy…Nó cào cấu, nó thở, nếu con người mà làm vậy thì chắc móng tay đã gãy bứt ra khỏi ngón rồi.
Mai sống tự lập từ nhỏ, nếp sống tự lập nên ít tâm sự kể lễ với ba má, lần này gặp chuyện kinh khủng như vậy, Mai chỉ biết cố chịu đựng, Mai không chạy qua phòng ba má, mà có chạy cũng không dám, cái sự lạnh lẽo dưới gầm giường đó làm Mai không dám bước chân xuống giường, biết đâu sẽ có 1 bàn tay máu me bê bét, lạnh buốc kéo chân Mai, thì lúc đó chắc Mai không đủ can đảm để đứng vững nữa đâu. Mai nằm, cắn răng chịu đựng cái tiếng khó chịu đó, rồi Mai bắt đầu khóc…Mai đã sợ ma, đã tin là đó chính là ma làm. Mọi suy nghĩ của Mai tắt nghẽn, chỉ biết chờ thời gian trôi thật nhanh. khoảng 10 phút sau, tiếng động nhỏ dần rồi tắt hẵn. Mai mệt mỏi, sợ sệt, rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng thứ 2, mai thức dậy và đã thấy sự chuyển biến trong cơ thể mình. Trời mùa hè nhưng Mai cứ lạnh mãi, lạnh 1 vùng lưng của Mai.Cúi xuống gầm giường thì mai chẳng thấy gì,mai cứ giấu chuyện đó rồi đi học, đến chiều hôm thứ 2 đó thì Mai mới trút hết mọi thứ khi kể với tôi.
Tôi lặng im nghe từng câu nói, từng chi tiết Mai kể mà lạnh cả người. Tôi hỏi bây giờ nó còn lạnh trong người không, thì Mai bảo hêt rồi, nhưng khi ở 1 mình thì lại lạnh, cảm giác là lạnh lắm, nổi cả da gà. Tôi khuyên Mai cứ bình tĩnh đi, tối đọc kinh, cầu nguyện đi, rồi nó sợ nó đi thôi.
Đêm hôm đó, có chuyện lại xẩy ra với Mai. Mai đang học bài, thì cái đèn học tự nhiên tắt ngúm, mai bật lên lại, ngồi được 1 lát thì tự động công tắc đèn đóng cái bụp. Mai biết rồi, có ng đang phá Mai, nếu gặp đứa con gái khác thì nó đã hét lên rồi,nhưng mai thì không, Mai chịu đựng, học với ánh đèn phòng, không đèn học. Quyển sách địa lý 12 dày trục, mai dỡ ra chương II, vừa giở qua thì tự nhiên quyển sách không theo ý muốn Mai, bàn tay Mai đã đặt đúng chương II, vậy mà khi lật lên thì nó kéo theo vài trang nữa, vượt qua chương II luôn, thật quái lạ, như có ai đó đang lật sách của Mai vậy. Mai bắt đầu sợ,nó nhìn xuống dưới gầm bàn, nó sợ có ai đó đang núp dưới đó, tại vì nó thấy lạnh lắm. Nó không dám ngồi lâu, nhảy lên giường, Mai quyết định ngủ sớm, ngày mai, Mai sẽ kể hết cho ba má nghe, Mai không thể im lặng giấu cái sự sợ hãi này, cái sự khủng khiếp này nữa. Đêm đó, Mai nói là nằm ngủ thì giống như có ai đó đang nằm với nó, Mai không dám nhìn sang bên cạnh, lấy can đảm, Mai nghiêng người lại, trùm mền, nằm khóc, rồi ngủ tới sáng trong sự sợ hãi, đêm ấy tiềng cào cấu vẫn có, tiếng cào cấu kèm tiếng thở, cả tiếng gì đó Mai không xác định rõ, chỉ nghe nó có tiếng « hực,hức »…
Vừa sáng mai, Mai chạy qua phòng ba, mai khóc sướt mướt kể hết cho ba nó nghe, ba Mai la mai Biểu tượng cảm xúc frown
- Mi rảnh quả hỉ, ma với cỏ !
Thằng thừng quá, Mai khóc nấc lên, má mai nghe con gái khóc, từ phòng tắm chạy ra, hỏi Mai, mai lại kể như vậy. má mai không bao giờ thấy Mai như thế này, Mai không bao giờ khóc trước mặt ba má bao giờ, bây giờ Mai khóc có nghĩa là chuyện gì đó đáng sợ lắm mới làm cho nó khóc như vậy được, mà chuyện này có thật. Má mai dìu mai dậy rồi an ủi, nói không sao đâu, để trưa rồi má tính.
Sáng hôm thứ 3 đó, Mai lên trường kể lại cho tôi, tôi cũng chẳng biết làm sao mà nói lại cho Mai yên tâm, nhưng cũng cố để Mai không sợ, tôi dẫn Mai ra căn tin uống nước. Mai nói
- chừ thì hết lạnh nghe, chứ ở 1 mình lạnh lạnh khó chịu lắm mi, hôm qua ak, ta còn thấy hén nữa, hồi nớ khoảng 3h, tự nhiên ta thức rồi mở mắt trừng trừng rứa đó, ta thấy cái bóng hén to, đứng ngay bên cạnh giường ta lun, mà ta sợ quá trùm mền lại, nhắm mắt mệt quá ngủ tới 5h rưỡi cái chạy qua phòng ba ta ak.
Tôi nghe và tưởng tượng, nếu thức dậy thấy cái bóng đừng cạnh giường, ngay cả thằng con trai như tôi còn ré lên, vậy mà nó nằm được, con Mai này đầu trâu chứ không phải đầu người. Nó có vẻ mệt mỏi vì đêm ngủ không được. Hai đứa ún hết 2 chai sting rồi cũng là lúc trống đánh vào học.
Trưa hôm thứ 3 là đỉnh điểm của mọi chuyện.
Mai đang ngồi ăn cơm với ba má ở dưới đất, nhà Mai có thói quen ăn thì trải cái chiếu ra ngồi ăn, Mai lại kể về câu chuyện đó cho ba má nghe, ba Mai bực mình :
- Ma quỉ cái chi rứa bây, tối ni qua ngủ với ba má luôn, coi thử hén có không, hay là mi coi phim ma nhiều quá nhập tâm.
Má Mai thì ngồi im, bã nghe và sợ theo con gái,nhưng bã biết nói gì đây, chiều này bã định sẽ đi coi bói thử, dù không mê tín nhưng cũng cố cứu con gái chứ sao giờ. Trong bữa cơm đó, mọi chuyện xẩy ra. Ba của Mai ăn xong vừa đứng lên, nhìn Mai. Mai đang cầm ly nước chuẩn bị uống thì ly nước rớt, chỉ có cái ly nước rớt thôi mà ông ba Mai thay đổi thái độ ngay lập tức. Cái ly đang ở trên tay mai, nếu rớt thì nó rớt thẳng, đàng này, cái ly…nó dịch sang một đoạn khỏi tay mai, cách mai khoảng 1 bước chân mới rớt, ba Mai chứng kiến hết mọi chuyện, hoảng hồn luôn, rồi đột nhiên ổng bảo Mai đứng dậy thay đồ, ổng chở qua nhà 1 bà này. Bà này là thầy bói, ở bên cầu Cẩm Nam, trên đường đi, Mai nó hỏi ba :
- Ba có thấy xe nặng hơn không ba.
Ba mai mới nhận ra, xe nặng, nặng hơn việc chở 2 người nhiều, lên dốc phải để số 2 mới lên được, ổng đã tin là có người đi theo con gái ổng. Người làm ba là vậy, khi đã biết mọi chuyện, ổng còn lo hơn là má Mai nữa, ổng chạy thật nhanh tới nhà bà thầy bói kia. Đến cửa, chó sủa inh ỏi, nó hú lên từng tiếng nghe đáng sợ.
Xem thêm:
Chơi game: ben 10 vượt địa hình mới nhất
Bà thầy bói ra mở cửa, la mấy con chó rồi mời 2 người vào nhà, bà này là bạn ba Mai, nên cũng thân lắm. Vừa vào nhà, bà nói ngay :
-Thằng đó nó theo từ bao giờ vậy con ?
Mai sợ, ứa nước mắt kể hết cho bà thầy bói.
Sau đó Mai kể với tôi là 1 cái lễ cúng diễn ra ở ngay sân nhà bà thầy bói. Bã đặt ở đâu đó 1 con người nộm, cao bằng Mai luôn. rồi cúng xong, người nộm bị đốt đi, bã khấn gì đó, có Mai ở đó nữa, rồi bã nói xong rồi đó, nó yêu cái người nộm rồi. Lần sau đi khuya đừng có xỏa tóc nữa, mà cũng đừng đi về khuya trên cái đường cửa đại nữa, chổ đó ngày xưa nhiều người chết lắm.
Mai, từ người không tin có ma quỉ, giờ thì đã tin và sợ ma. Đêm ngủ, nó cứ tưởng tượng về cái gầm giượng lạnh ngắt ấy, tiếng cáo cấu ấy, may mà nó không còn nữa. Nó cũng bớt soi gương, vì sợ nhỡ đâu ngước mắt lên gương, lại thấy ai đó hoặc đơn giản chỉ là 1 bàn tay đặt lên vai nó, thì chắc bây giờ nó sẽ la lên mà khóc thét.
Căn 2:
Căn, như đã giới thiệu ở phần trước, phần này, tôi xin kể 1 mẫu chuyện nữa về Căn, câu chuyện này có 1 cái kết không có hậu cho lắm, nhưng đã là cuộc sống thì có may có rũi, chẳng trách ai được.
Chuyện kể về 1 người đàn bà, ở nhà quê, bên kia sông Bạch Đằng. Muốn qua được vùng đó phải đi 1 chuyến đò, mất khoảng 30 phút. Vùng đất đó nói thật là 1 vùng nhà quê của Hội An, bên đó cảnh vật còn hoang sơ lắm, bởi vậy nó đẹp, đẹp vì thiên nhiên bao la, cây cối um tùm. Nhưng nó cũng đáng sợ, đáng sợ vì buổi đêm, người ta ngủ sớm, con đường bê tông nhỏ chạy xuyên xóm làng chẳng một bóng đèn, 2 bên, những dãy nhà lưa thưa, cây cối rậm rạp, lâu lâu trên đường đi lại có tiếng chim heo kêu thất thanh, tiếng chó sủa ma, tiếng mèo, mà đôi khi nó lại lặng thinh, để người nào có lỡ đi về khuya thì đối diện với chính mình, với bóng tối ngay trước mặt, với những ánh mắt theo dõi trên ngọn cây cao kia…người ta cứ nhìn thẳng mà bước cho tới nhà, chẳng ngó ngã ngó nghiêng, vì biết đâu nhìn qua bên cái bụi chuối nhà nào đó, thì lại thấy 1 bà già đang treo cổ, thấy bà mẹ nào đó đang ru con trên nhành cây, thấy những đôi mắt sáng trưng, đỏ chót máu đang nhìn mình.
Cô H,hàng xóm của nhân vật trong chuyện này, là người đàn bàn khổ cực. Cô mồ côi từ nhỏ, là bạn hàng quen thuộc của bà ngoại tôi, cô thường đi ghe qua, mua dầu chạy ghe, mua đủ thứ đồ ở quán ngoại tôi, rồi kể ngoại tôi nghe. Cô H ở ngay cạnh nhà bà Thìn, bà Thìn chính là người có căn, vì chính bà H là người chứng kiến mọi chuyện kinh hoàn xẩy ra với bà Thìn. Nói ngay bên cạnh, nhưng ở quê, ngay bên cạnh có nghĩa là 2 nhà cách nhau 1 khu vườn. Khu vườn đó trồng toàn chuối, có 1 cái giếng ngăn cách giữa 2 nhà, và 1 hàng rào cây cỏ mọc phủ kín mít, chẳng ai dám nhảy qua cái hàng rào ấy, có lẽ vì nó um tùm dây leo, cây gai, và biết đâu lại có rắn trong cái bụi đó.
Kể về bà Thìn một chút…Theo lời bà H, bà Thìn cũng khổ lắm, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, bà Thìn sống với người chị bị tâm thần, vài năm sau đó bà chị cũng qua đời, để lại mình bà Thìn bơ vơ, bà tự làm tự ăn, có cái vườn trồng đủ thứ đồ, có đàn gà, bà có thể lo cho bản thân mình mà không cần sự trợ giúp nào. Nhà tranh vách nứa, mỗi lần con nước lên cao, lũ lụt kéo đến, là cái nhà trơ trọi, bà con lại xúm vào giúp bà Thìn làm cái nhà mới, chỉ vài ngày chứ mấy, là bà đã có nhà mới, cứ vậy tháng qua tháng, năm qua năm, bà Thìn ở nhà, lo trồng vườn nuôi gà, chẳng cần chồng con gì hết, cuộc đời bà cứ thế lẳng lặng trôi qua, cuộc đời 1 người đàn bà độc thân, rồi sẽ ra sao khi bà về già, sự già yếu chẳng chừa ai, rồi ai sẽ lo cho bà đây…
Bi kịch hay xẩy ra với người khốn khổ, tôi thường thấy vậy. Nó tìm đến bà Thìn như một qui luật, người khổ thì khổ thêm, người sướng thì cứ sướng mãi. Năm đó, mùa nước lớn, nước dâng cao rất nhanh, mọi người thì đã chuyển lên trên phần cao hơn, người ta hối hả, bà Thìn cũng hối hả, bà dọn vài bộ quần áo rồi theo đoàn người chuyển lên hợp tác xã của thôn, ở chổ cao hơn để ở tạm mấy ngày lụt, gia tài bà chỉ có vậy, đàn gà thì người ta đã nhốt lồng đem lên trước rồi, bà nhiệt tình lắm, cho 3 con gà mái mập để kho với đu đủ ăn cơm, bà con nào có gì góp nấy, khổ nhưng vui, cái tình cảm đùm bọc ấy, lúc hoạn nạn mới thấy nó quí giá biết bao…
Đêm đó, mọi người trải chiếu ra ngủ dưới sàn nhà hợp tác xã, ngoài kia trời mua tầm tã, nhưng trong này ấm cúng lắm, cả chục con người ngủ trong phòng, chăn mền đủ cả, vì đã quen với lũ lụt nên chẳng ai bỡ ngỡ mà lấy cái cảnh này làm vui. Bà Thìn cũng nằm ngủ, bà nằm bên cạnh cái cửa chính, chỉ cần nhích người qua là đụng cái cửa ngay. Nữa đêm, bà Thìn mắc tiểu, bà đứng dậy mở chốt cửa bước ra, ngoài trời mưa to, chẳng nhẽ ngồi đi tiểu ngay ở hiên nhà, như vậy người ta chữi vì mất vệ sinh chung, mà tính bà Thìn thì không như vậy được. Bà với lấy cái áo mưa treo ngoài sân, tay đội vội cái nón lên đầu, đi thẳng ra cổng, quẹo phải là tới nhà vệ sinh. Đêm tối, cơn mưa lụt trút ầm ầm nặng trĩu, từng hạt cứ tấp thẳng vào cái nón bà kêu bốp bốp, gió lùa nước mưa vào ướt mặt bà, gió mạnh lắm, nó này gọi là gió chướng, nó càng to thì đẩy nước càng cao, “Chắc lụt năm ni ngâm lâu đây”, bà Thìn nghĩ thầm trong bụng. Bà cứ cắm đầu mà đi thẳng tới nhà vệ sinh.Sống 1 mình đã quen, chẳng sợ gì hết, nếu có ma thì nó đã hù bà, đã giấu bà từ lâu lắm rồi, bà vẫn bình an trong căn nhà tranh ấy tới bây giờ mà, bà gan dạ lắm, những người phụ nữ độc thân sống trong cảnh nghèo, chẳng còn gì làm họ sợ, có chăng là nỗi cô đơn mỗi đêm giết chết tâm hồn họ, từng giờ từng phút, nó gặm nhấm cuộc sống họ, rồi đánh gục họ khi họ không hay biết. Bà bước thật nhanh, cái áo mưa cánh dơi không đủ kín để che chắn bà khỏi cơn mưa này, người bà ướt và bà lạnh, run bần bật từng hồi theo gió. Bà vào nhà vệ sinh, trời lũ lụt không có điện đóm gì, bà lần mò mãi cũng bước lên được cái thềm, bà ngồi xổm ở đó mà tiểu, vì chẳng có ai đâu mà ngại, chỉ có mình bà với bóng đêm thôi. Bà vừa đứng lên, săn cái quần, thì thấy có một bóng người nhìn bà, nó núp sau cây thầu đâu, thò cái đầu to tướng ra nhìn bà. Bà kể lại thì cái đầu to lắm, to hơn nhiều so với đầu người ta, nó cũng run run, giật giật, bà sợ quá, chạy thẳng vào trong hợp tác xã, đứng ngoại hiên, nhìn ra cái cây thàu đâu đang lung lay trước gió, thì chẳng thấy nó đâu nữa, có lẽ bà nhìn nhầm, chỉ là cái lá cây nào đó mắc lại trên thân câu thàu đâu,gió làm nó liêu xiêu, như cái mặt người đang nhìn bà thôi. Bà cười nhếp mép tự trách mình sao nhát gan vậy, rồi vào trong, qua chổ cái góc tối để thóc, thay bộ đồ rồi đi ngủ tiếp.
Cứ tưởng đó chỉ là một sự việc quá bình thường, nhưng nó lại là cái kết cho bà. Đêm đó bà nằm mơ, bà thấy một người đàn ông mặc áo lính, đẹp trai lắm, đứng bên ngoài cửa hợp tác xã mà gọi tên bà, trong mơ bà thấy bà đang làm việc trong hợp tác đó, bà chạy ra rồi ôm lấy người lính đó, như là người yêu nhau từ lâu vậy. Bà hạnh phúc với giấc mơ đó, bà mãn nguyện, bà có người yêu rồi, trong mơ ấy thôi nhưng đó là ước mơ lớn lao của đời bà. Bà tĩnh giấy, cố nhớ lấy khuôn mặt người đàn ông trong mơ, bà mơ tưởng và ước ao cháy ổng dâng trào trong bà, bà muốn có chồng, bà muốn có 1 đứa con bên bà lúc già yếu, ước mơ nhỏ bé ấy suốt đời này bà giấu kín, vì bà không nhan sắc, bà nghèo, lam lũ với cái vườn, với đàn gà có lẽ đã là thói quen của bà. Người đàn ông trong mơ ấy, đẹp lắm, cao ráo, với mái tóc hớt cao, đôi mày rậm, nụ cười lúc gặp bà như ru bà vào thế giới khác vậy, bà quyến luyến rồi cả ngày hôm sau như người mất hồn, cứ nghĩ về giấc mơ ấy. Bà nhìn mọi người xung quanh, lam lũ, nghèo khổ như bà, đàn ông thì làn da rám nắng, tóc tai đã bạc dần theo những vất vả cuộc đời, ánh mắt họ sâu hóm, lộ rõ cái khổ ngay trong từng cái chớp mắt. Bà so sánh, chẳng ai qua được người tình trong mơ của bà. Tình yêu, phải chăng nó đã nẩy nở trong bà, người đàn bà tưởng chừng đã chai sạn rồi. Mãnh liệt quá, đúng là chỉ có tình yêu mới có thể làm người ta sống trong mơ như vậy, bà quên đi thực tại, chỉ muốn đêm nay lại gặp người đó, người lính đó, là bà hạnh phúc rồi.
Đêm thứ 2 ở trong hợp tác xã, bà cũng nằm mơ, bà lại mơ gặp người tình trong mộng của bà, lần này, 2 người đi dạo quanh con sông bạch đằng, trời hay hay nắng nhẹ, bà nắm tay người ấy, trong mơ nhưng bà vẫn thấy hơi ấm, từng mạch máu trong người bà cảm nhận được tình yêu, ngây ngất trong từng hơi thở của người yêu, bà nhìn người ấy say đắm, thật đẹp và nó mang lại cho bà cảm giác được che chở, như cái ngày bà nằm gọn trong lòng ba bà, nghe những câu chuyện cổ tích ba bà hay kể, kể đi kể lại mà vẫn thích nghe. Bà yêu thật rồi, hạnh phúc sao toàn mang lại niềm đau thế nhỉ, bà biết rằng, bà yêu một người trong mơ, một người chiến sĩ có lẽ đã chết ở đây, rồi đã yêu bà, bà chấp nhận, bà đáp lại tình yêu đó bằng sự vui sướng, cuộc đời bà đã như là những nỗi đau, những giọt mồ hôi, có lẽ nó chẳng bao giờ đẹp bằng trong mơ, nên bà sống trong mơ, còn mong muốn sống trong đó mãi mãi vậy.
Rồi lụt cũng rút, 3 đêm , bà mơ thấy người đó 3 lần, vậy là bà đã biết rằng, người đó theo mình, bà chẳng sợ, mà còn mừng thầm, ít ra bà cũng có được người yêu, sự cô đơn giờ chính thức đánh gục bà rồi, nó làm bà có cảm tình với ma, để chính đó giết chết bà… Cô đơn, nó mạnh mẽ còn hơn cả tình yêu.
Bà H bên cạnh nhà bà, thấy rõ sư thay đổi từng ngày trên cơ thể bà, trên khuôn mặt bà. Bà gầy hẳn đi, mặt xanh xao, lúc nào cũng như buồn ngủ vậy, cứ lơ lơ người ta, ai bà cũng chẳng thèm nói chuyện, lúc gặp bà, cứ tưởng như có ai đó đi bên bà, bà chú ý vào 1 khoảng không mông lung, đôi mắt vô hồn.
9h tối, cảnh vật yên ắng, những ngày sau lụt là những ngày đẹp nhất, vì gần trung thu. Trời trong xanh, trăng chưa đủ tròn nhưng cũng đủ ánh sáng để chiếu rọi cái vùng quê nghèo, từng hàng cây như nghĩ ngơi sau 1 ngày nắng, đứng lặng im không chút gợn gió. Bà Thìn bắt đầu đi bộ từ nhà ra vườn, bà đứng cạnh cái giếng, rồi cất tiếng hát, bà hát ú ớ chẳng rỏ lời, chỉ biết là bà ngẩng cao đầu mà hát, bà quay người như đang múa vậy, rồi bà tắm. Bà H nhìn thấy vậy, dần dần cũng đoán ra chuyện gì xẩy đến với bà Thìn, bà sinh nghi, vào kể với ông chồng bà, ông chồng bà nghe được, thì cũng khẳng định lại rằng ổng cũng nghi ngờ bà Thìn có người âm yêu, và càng nghi ngờ bà Thìn đã yêu người đó rồi. Hai vợ chồng bà Thìn, mới bàn bạc nhau. Người ở quê họ là vậy, chuyện của hàng xóm họ cũng cho là chuyện của cả xóm, nhà nào khó khăn họ giúp đỡ ngay, họ lo cho nổi lo của mỗi người trong xóm, chính cái tình ấy đã níu giữ họ lại với cái đất này, mãnh đất của sự lam lũ, khó khăn. Tối đó, bà H quyết định xin qua nhà bà Thìn ngủ, vì lý do bên nhà bà H có khách không có chổ ngủ.
Bà H đi qua cổng nhà bà Thìn, lúc này bà đã tắm xong, bà ngồi lặng lẽ trên cái bàn giữa nhà, dưới cái bóng đen mờ mờ, nhìn cảnh này, bà H đã lạnh người rồi.
-Thìn ơi, mở cổng ta dzô với.
…Im lặng, bà Thìn không đáp, mà chậm chạp bước ra cửa, bà đi như người vô hồn vậy, khi gặp bà H, bà cũng hỏi han:
-chứ khuya rồi, bên nhà có chuyện chi hả chị?
-Ta qua ngủ nhờ nhà mi 1 bữa, bạn ông Kh ở bên qua chơi, ngủ lại.
-Dạ, rứa tối ngủ với em cho dzui.
Rồi bà Thìn mời bà H vào nhà, nhưng lạ thay, trên khuôn mặt bà Thìn lộ vẽ thất vọng, hơi buồn, có lẽ đêm nay có người, người tình của bà có đến với bà trong mơ chăng, hay không thể nằm bên cạnh bà như mọi khi.
Vào nhà, bà Thìn đã lên giường nằm, bà H cũng vậy, ở quê, giấc ngủ đến sớm lắm, mún ngủ chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ thôi, không lo toan gì, chẳng sợ ngày mai chết đói hay ra đường rồi không bao giờ về nhà được nữa. Đúng 12h giờ, tiếng đồng hồ lọc cọc liên hồi cộng thêm sự yên lặng đáng sợ làm bà H ngủ không được, bà cố nhắm mắt lại, trằn trọc mãi, bà cảm giác lạ lạ. cứ như có ai đó ngoài cửa sổ đang nhìn vào, mà bà không dám quay đầu sang bên trái để xem nữa. Bà Thìn nằm sát cửa sổ, đã ngủ say, lâu lâu lạ nói 1 từ bâng quơ, kiểu như dạ, dạ, uhm uhm gì đó, bà H nghe vậy.
Có tiếng dội nước ào ào ngoài giếng phía sau vườn. Giờ này, chẳng ai tắm, mà là ai, bà Thìn thì nằm đây, bà H thì nghe thầy tiếng tắm, bà H sợ, ma đấy chứ gì nữa, tiếng dội nước đều đều, rồi có cả tiếng người ta đi qua đi lại trên cái vũng nước vừa dội, nghe rõ từng bước chân một. Một hồi, nó cũng dừng lại, bà H lặng im nghe ngóng,bây giờ bà đủ dũng cảm để nghiêng đầu qua nhìn cái cửa sổ. Trời ơi…1 bàn tay đang bám vào cửa sổ, mà chẳng thấy người đâu…Như có ai núp phía sau cửu số, đang bám tay vào chuẩn bị đứng lên, bà H cứng người, không quay lại được nữa, bà không muốn nhìn nó nữa, nhưng bà quay đầu không được, bà ré lên không được, sự sợ hãi đang điều khiển cơ thể bà, lần đầu tiên trong đời bà nhìn thấy cảnh này, trước giờ bà chỉ dám tưởng tượng mà tự hù dọa mình thôi. Bà nhìn nó, bà nhìn vì sợ, nếu nhắm mắt lại, thì bà còn sợ hơn vì những tưởng tượng trong đầu bà. Rồi chuyện gì đến cũng đến, một chổm tóc nhô lên khỏi cửa số, cái đầu người cũng dần dần nhô lên, một khuôn mặt xanh lét, đôi mắt đen thui mà người ta chẳng dám nhìn vào đó, bà đặt biệt chú ý đến cái gò má, nó bị lủng 1 lổ, móp lại.
Nó đứng lên, nhìn vào bà Thìn, mà chẳng chú ý bà H đang cứng dơ. Ánh trăng chiếu làm nó thêm mờ ảo, nó mặc đồ xanh, đã cũ mềm, rách rất nhiều, nó nhìn chằm chằm bà Thìn, rồi đưa cánh tay vào trong cửa sổ. Bà H nhìn thấy rất rõ, cánh tay mảnh khảnh lắm, nó như trơ xương, ánh trăng làm lộ lên những đường gân trên cánh tay ấy, nó nhẹ nhẹ mà run run tiếng sát đến mái tóc bà Thìn, rồi nó lại đứng im như vậy, cảnh tượng như dừng lại ở giây phút này, bà H chịu không nổi nửa, nước mắt bắt đầu trào ra, miệng bà vẫn cứng đơ, đôi mắt bà nhức vì cứ nhìn nó chẳng rời, rồi…tự nhiên nó giật mạnh. “””óe….”,như tiếng mèo kêu vậy, nó mở cái miệng thật to làm phát ra tiếng động kinh khủng đó, rồi rút tay ra, chạy thằng vào vườn. Bà H cũng giật người sau tiếng kêu đó, bà nhớ rõ cái miệng nó đõ hõm vậy, như người ta ngậm 1 đống máu trong miệng, chẳng thấy răng đâu cả….
Bà H chờm người dậy, thật nhanh, bà chạy ra cửa, phóng thẳng về nhà, đập cửa rầm rầm rồi kêu chồng bà ra, bã khóc um kể lại, chồng bà với bà sợ hãi, nằm co ro thức cả đêm, còn bà Thìn vẫn ngủ, bà Thìn chẳng hay biết gì hết. Nhưng sau đêm đó, bà Thìn sống khép kín hơn, sáng sớm ra chợ mua đồ rồi về, chẳng đi đâu, mà người ta thấy bà chỉ mún đi ngủ, càng ngày càng héo mòn, trong xóm ai cũng biết chuyện, nhưng vì sợ và chẳng biết phải làm gì, người ta đành chấp nhận nhìn 1 người héo mòn vì yêu người ở thế giới bên kia.
Vài nằm sau, vào 1 ngày cuối hè, người ta không thấy bà Thìn ra chợ, cả ngày cánh cửa đóng im ỉm, người ta vào xem thì thấy bà đã treo cổ ngay giữa nhà, cảnh tượng đó ám ảnh tất cả những ai lỡ thấy, nó kinh khủng lắm. Tự tữ mà sao chân bà chạm đất, lạ thật. Cổ bà quẹo qua 1 bên, người bà cong queo, có 1 vũng máu phía trước xác bà, miệng bà hả rộng, người ta kể trong đó có nhiều máu đông lại đen thui, mắt bà trợn dòng lên, đỏ như máu, nhất là đôi tay bà, nó không buông xuôi mà như mà hướng ra phía trước muốn ôm ai đó vậy, người ta sợ 2 đôi tay của bà, cứ tưởng tượng nó sẽ ôm mình vậy.
Chuyện bà Thìn thật tội nghiệp, cô đơn đã giết chết 1 con người.
Chuyện kể về 1 người đàn bà, ở nhà quê, bên kia sông Bạch Đằng. Muốn qua được vùng đó phải đi 1 chuyến đò, mất khoảng 30 phút. Vùng đất đó nói thật là 1 vùng nhà quê của Hội An, bên đó cảnh vật còn hoang sơ lắm, bởi vậy nó đẹp, đẹp vì thiên nhiên bao la, cây cối um tùm. Nhưng nó cũng đáng sợ, đáng sợ vì buổi đêm, người ta ngủ sớm, con đường bê tông nhỏ chạy xuyên xóm làng chẳng một bóng đèn, 2 bên, những dãy nhà lưa thưa, cây cối rậm rạp, lâu lâu trên đường đi lại có tiếng chim heo kêu thất thanh, tiếng chó sủa ma, tiếng mèo, mà đôi khi nó lại lặng thinh, để người nào có lỡ đi về khuya thì đối diện với chính mình, với bóng tối ngay trước mặt, với những ánh mắt theo dõi trên ngọn cây cao kia…người ta cứ nhìn thẳng mà bước cho tới nhà, chẳng ngó ngã ngó nghiêng, vì biết đâu nhìn qua bên cái bụi chuối nhà nào đó, thì lại thấy 1 bà già đang treo cổ, thấy bà mẹ nào đó đang ru con trên nhành cây, thấy những đôi mắt sáng trưng, đỏ chót máu đang nhìn mình.
Cô H,hàng xóm của nhân vật trong chuyện này, là người đàn bàn khổ cực. Cô mồ côi từ nhỏ, là bạn hàng quen thuộc của bà ngoại tôi, cô thường đi ghe qua, mua dầu chạy ghe, mua đủ thứ đồ ở quán ngoại tôi, rồi kể ngoại tôi nghe. Cô H ở ngay cạnh nhà bà Thìn, bà Thìn chính là người có căn, vì chính bà H là người chứng kiến mọi chuyện kinh hoàn xẩy ra với bà Thìn. Nói ngay bên cạnh, nhưng ở quê, ngay bên cạnh có nghĩa là 2 nhà cách nhau 1 khu vườn. Khu vườn đó trồng toàn chuối, có 1 cái giếng ngăn cách giữa 2 nhà, và 1 hàng rào cây cỏ mọc phủ kín mít, chẳng ai dám nhảy qua cái hàng rào ấy, có lẽ vì nó um tùm dây leo, cây gai, và biết đâu lại có rắn trong cái bụi đó.
Kể về bà Thìn một chút…Theo lời bà H, bà Thìn cũng khổ lắm, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, bà Thìn sống với người chị bị tâm thần, vài năm sau đó bà chị cũng qua đời, để lại mình bà Thìn bơ vơ, bà tự làm tự ăn, có cái vườn trồng đủ thứ đồ, có đàn gà, bà có thể lo cho bản thân mình mà không cần sự trợ giúp nào. Nhà tranh vách nứa, mỗi lần con nước lên cao, lũ lụt kéo đến, là cái nhà trơ trọi, bà con lại xúm vào giúp bà Thìn làm cái nhà mới, chỉ vài ngày chứ mấy, là bà đã có nhà mới, cứ vậy tháng qua tháng, năm qua năm, bà Thìn ở nhà, lo trồng vườn nuôi gà, chẳng cần chồng con gì hết, cuộc đời bà cứ thế lẳng lặng trôi qua, cuộc đời 1 người đàn bà độc thân, rồi sẽ ra sao khi bà về già, sự già yếu chẳng chừa ai, rồi ai sẽ lo cho bà đây…
Bi kịch hay xẩy ra với người khốn khổ, tôi thường thấy vậy. Nó tìm đến bà Thìn như một qui luật, người khổ thì khổ thêm, người sướng thì cứ sướng mãi. Năm đó, mùa nước lớn, nước dâng cao rất nhanh, mọi người thì đã chuyển lên trên phần cao hơn, người ta hối hả, bà Thìn cũng hối hả, bà dọn vài bộ quần áo rồi theo đoàn người chuyển lên hợp tác xã của thôn, ở chổ cao hơn để ở tạm mấy ngày lụt, gia tài bà chỉ có vậy, đàn gà thì người ta đã nhốt lồng đem lên trước rồi, bà nhiệt tình lắm, cho 3 con gà mái mập để kho với đu đủ ăn cơm, bà con nào có gì góp nấy, khổ nhưng vui, cái tình cảm đùm bọc ấy, lúc hoạn nạn mới thấy nó quí giá biết bao…
Đêm đó, mọi người trải chiếu ra ngủ dưới sàn nhà hợp tác xã, ngoài kia trời mua tầm tã, nhưng trong này ấm cúng lắm, cả chục con người ngủ trong phòng, chăn mền đủ cả, vì đã quen với lũ lụt nên chẳng ai bỡ ngỡ mà lấy cái cảnh này làm vui. Bà Thìn cũng nằm ngủ, bà nằm bên cạnh cái cửa chính, chỉ cần nhích người qua là đụng cái cửa ngay. Nữa đêm, bà Thìn mắc tiểu, bà đứng dậy mở chốt cửa bước ra, ngoài trời mưa to, chẳng nhẽ ngồi đi tiểu ngay ở hiên nhà, như vậy người ta chữi vì mất vệ sinh chung, mà tính bà Thìn thì không như vậy được. Bà với lấy cái áo mưa treo ngoài sân, tay đội vội cái nón lên đầu, đi thẳng ra cổng, quẹo phải là tới nhà vệ sinh. Đêm tối, cơn mưa lụt trút ầm ầm nặng trĩu, từng hạt cứ tấp thẳng vào cái nón bà kêu bốp bốp, gió lùa nước mưa vào ướt mặt bà, gió mạnh lắm, nó này gọi là gió chướng, nó càng to thì đẩy nước càng cao, “Chắc lụt năm ni ngâm lâu đây”, bà Thìn nghĩ thầm trong bụng. Bà cứ cắm đầu mà đi thẳng tới nhà vệ sinh.Sống 1 mình đã quen, chẳng sợ gì hết, nếu có ma thì nó đã hù bà, đã giấu bà từ lâu lắm rồi, bà vẫn bình an trong căn nhà tranh ấy tới bây giờ mà, bà gan dạ lắm, những người phụ nữ độc thân sống trong cảnh nghèo, chẳng còn gì làm họ sợ, có chăng là nỗi cô đơn mỗi đêm giết chết tâm hồn họ, từng giờ từng phút, nó gặm nhấm cuộc sống họ, rồi đánh gục họ khi họ không hay biết. Bà bước thật nhanh, cái áo mưa cánh dơi không đủ kín để che chắn bà khỏi cơn mưa này, người bà ướt và bà lạnh, run bần bật từng hồi theo gió. Bà vào nhà vệ sinh, trời lũ lụt không có điện đóm gì, bà lần mò mãi cũng bước lên được cái thềm, bà ngồi xổm ở đó mà tiểu, vì chẳng có ai đâu mà ngại, chỉ có mình bà với bóng đêm thôi. Bà vừa đứng lên, săn cái quần, thì thấy có một bóng người nhìn bà, nó núp sau cây thầu đâu, thò cái đầu to tướng ra nhìn bà. Bà kể lại thì cái đầu to lắm, to hơn nhiều so với đầu người ta, nó cũng run run, giật giật, bà sợ quá, chạy thẳng vào trong hợp tác xã, đứng ngoại hiên, nhìn ra cái cây thàu đâu đang lung lay trước gió, thì chẳng thấy nó đâu nữa, có lẽ bà nhìn nhầm, chỉ là cái lá cây nào đó mắc lại trên thân câu thàu đâu,gió làm nó liêu xiêu, như cái mặt người đang nhìn bà thôi. Bà cười nhếp mép tự trách mình sao nhát gan vậy, rồi vào trong, qua chổ cái góc tối để thóc, thay bộ đồ rồi đi ngủ tiếp.
Cứ tưởng đó chỉ là một sự việc quá bình thường, nhưng nó lại là cái kết cho bà. Đêm đó bà nằm mơ, bà thấy một người đàn ông mặc áo lính, đẹp trai lắm, đứng bên ngoài cửa hợp tác xã mà gọi tên bà, trong mơ bà thấy bà đang làm việc trong hợp tác đó, bà chạy ra rồi ôm lấy người lính đó, như là người yêu nhau từ lâu vậy. Bà hạnh phúc với giấc mơ đó, bà mãn nguyện, bà có người yêu rồi, trong mơ ấy thôi nhưng đó là ước mơ lớn lao của đời bà. Bà tĩnh giấy, cố nhớ lấy khuôn mặt người đàn ông trong mơ, bà mơ tưởng và ước ao cháy ổng dâng trào trong bà, bà muốn có chồng, bà muốn có 1 đứa con bên bà lúc già yếu, ước mơ nhỏ bé ấy suốt đời này bà giấu kín, vì bà không nhan sắc, bà nghèo, lam lũ với cái vườn, với đàn gà có lẽ đã là thói quen của bà. Người đàn ông trong mơ ấy, đẹp lắm, cao ráo, với mái tóc hớt cao, đôi mày rậm, nụ cười lúc gặp bà như ru bà vào thế giới khác vậy, bà quyến luyến rồi cả ngày hôm sau như người mất hồn, cứ nghĩ về giấc mơ ấy. Bà nhìn mọi người xung quanh, lam lũ, nghèo khổ như bà, đàn ông thì làn da rám nắng, tóc tai đã bạc dần theo những vất vả cuộc đời, ánh mắt họ sâu hóm, lộ rõ cái khổ ngay trong từng cái chớp mắt. Bà so sánh, chẳng ai qua được người tình trong mơ của bà. Tình yêu, phải chăng nó đã nẩy nở trong bà, người đàn bà tưởng chừng đã chai sạn rồi. Mãnh liệt quá, đúng là chỉ có tình yêu mới có thể làm người ta sống trong mơ như vậy, bà quên đi thực tại, chỉ muốn đêm nay lại gặp người đó, người lính đó, là bà hạnh phúc rồi.
Đêm thứ 2 ở trong hợp tác xã, bà cũng nằm mơ, bà lại mơ gặp người tình trong mộng của bà, lần này, 2 người đi dạo quanh con sông bạch đằng, trời hay hay nắng nhẹ, bà nắm tay người ấy, trong mơ nhưng bà vẫn thấy hơi ấm, từng mạch máu trong người bà cảm nhận được tình yêu, ngây ngất trong từng hơi thở của người yêu, bà nhìn người ấy say đắm, thật đẹp và nó mang lại cho bà cảm giác được che chở, như cái ngày bà nằm gọn trong lòng ba bà, nghe những câu chuyện cổ tích ba bà hay kể, kể đi kể lại mà vẫn thích nghe. Bà yêu thật rồi, hạnh phúc sao toàn mang lại niềm đau thế nhỉ, bà biết rằng, bà yêu một người trong mơ, một người chiến sĩ có lẽ đã chết ở đây, rồi đã yêu bà, bà chấp nhận, bà đáp lại tình yêu đó bằng sự vui sướng, cuộc đời bà đã như là những nỗi đau, những giọt mồ hôi, có lẽ nó chẳng bao giờ đẹp bằng trong mơ, nên bà sống trong mơ, còn mong muốn sống trong đó mãi mãi vậy.
Rồi lụt cũng rút, 3 đêm , bà mơ thấy người đó 3 lần, vậy là bà đã biết rằng, người đó theo mình, bà chẳng sợ, mà còn mừng thầm, ít ra bà cũng có được người yêu, sự cô đơn giờ chính thức đánh gục bà rồi, nó làm bà có cảm tình với ma, để chính đó giết chết bà… Cô đơn, nó mạnh mẽ còn hơn cả tình yêu.
Bà H bên cạnh nhà bà, thấy rõ sư thay đổi từng ngày trên cơ thể bà, trên khuôn mặt bà. Bà gầy hẳn đi, mặt xanh xao, lúc nào cũng như buồn ngủ vậy, cứ lơ lơ người ta, ai bà cũng chẳng thèm nói chuyện, lúc gặp bà, cứ tưởng như có ai đó đi bên bà, bà chú ý vào 1 khoảng không mông lung, đôi mắt vô hồn.
9h tối, cảnh vật yên ắng, những ngày sau lụt là những ngày đẹp nhất, vì gần trung thu. Trời trong xanh, trăng chưa đủ tròn nhưng cũng đủ ánh sáng để chiếu rọi cái vùng quê nghèo, từng hàng cây như nghĩ ngơi sau 1 ngày nắng, đứng lặng im không chút gợn gió. Bà Thìn bắt đầu đi bộ từ nhà ra vườn, bà đứng cạnh cái giếng, rồi cất tiếng hát, bà hát ú ớ chẳng rỏ lời, chỉ biết là bà ngẩng cao đầu mà hát, bà quay người như đang múa vậy, rồi bà tắm. Bà H nhìn thấy vậy, dần dần cũng đoán ra chuyện gì xẩy đến với bà Thìn, bà sinh nghi, vào kể với ông chồng bà, ông chồng bà nghe được, thì cũng khẳng định lại rằng ổng cũng nghi ngờ bà Thìn có người âm yêu, và càng nghi ngờ bà Thìn đã yêu người đó rồi. Hai vợ chồng bà Thìn, mới bàn bạc nhau. Người ở quê họ là vậy, chuyện của hàng xóm họ cũng cho là chuyện của cả xóm, nhà nào khó khăn họ giúp đỡ ngay, họ lo cho nổi lo của mỗi người trong xóm, chính cái tình ấy đã níu giữ họ lại với cái đất này, mãnh đất của sự lam lũ, khó khăn. Tối đó, bà H quyết định xin qua nhà bà Thìn ngủ, vì lý do bên nhà bà H có khách không có chổ ngủ.
Bà H đi qua cổng nhà bà Thìn, lúc này bà đã tắm xong, bà ngồi lặng lẽ trên cái bàn giữa nhà, dưới cái bóng đen mờ mờ, nhìn cảnh này, bà H đã lạnh người rồi.
-Thìn ơi, mở cổng ta dzô với.
…Im lặng, bà Thìn không đáp, mà chậm chạp bước ra cửa, bà đi như người vô hồn vậy, khi gặp bà H, bà cũng hỏi han:
-chứ khuya rồi, bên nhà có chuyện chi hả chị?
-Ta qua ngủ nhờ nhà mi 1 bữa, bạn ông Kh ở bên qua chơi, ngủ lại.
-Dạ, rứa tối ngủ với em cho dzui.
Rồi bà Thìn mời bà H vào nhà, nhưng lạ thay, trên khuôn mặt bà Thìn lộ vẽ thất vọng, hơi buồn, có lẽ đêm nay có người, người tình của bà có đến với bà trong mơ chăng, hay không thể nằm bên cạnh bà như mọi khi.
Vào nhà, bà Thìn đã lên giường nằm, bà H cũng vậy, ở quê, giấc ngủ đến sớm lắm, mún ngủ chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ thôi, không lo toan gì, chẳng sợ ngày mai chết đói hay ra đường rồi không bao giờ về nhà được nữa. Đúng 12h giờ, tiếng đồng hồ lọc cọc liên hồi cộng thêm sự yên lặng đáng sợ làm bà H ngủ không được, bà cố nhắm mắt lại, trằn trọc mãi, bà cảm giác lạ lạ. cứ như có ai đó ngoài cửa sổ đang nhìn vào, mà bà không dám quay đầu sang bên trái để xem nữa. Bà Thìn nằm sát cửa sổ, đã ngủ say, lâu lâu lạ nói 1 từ bâng quơ, kiểu như dạ, dạ, uhm uhm gì đó, bà H nghe vậy.
Có tiếng dội nước ào ào ngoài giếng phía sau vườn. Giờ này, chẳng ai tắm, mà là ai, bà Thìn thì nằm đây, bà H thì nghe thầy tiếng tắm, bà H sợ, ma đấy chứ gì nữa, tiếng dội nước đều đều, rồi có cả tiếng người ta đi qua đi lại trên cái vũng nước vừa dội, nghe rõ từng bước chân một. Một hồi, nó cũng dừng lại, bà H lặng im nghe ngóng,bây giờ bà đủ dũng cảm để nghiêng đầu qua nhìn cái cửa sổ. Trời ơi…1 bàn tay đang bám vào cửa sổ, mà chẳng thấy người đâu…Như có ai núp phía sau cửu số, đang bám tay vào chuẩn bị đứng lên, bà H cứng người, không quay lại được nữa, bà không muốn nhìn nó nữa, nhưng bà quay đầu không được, bà ré lên không được, sự sợ hãi đang điều khiển cơ thể bà, lần đầu tiên trong đời bà nhìn thấy cảnh này, trước giờ bà chỉ dám tưởng tượng mà tự hù dọa mình thôi. Bà nhìn nó, bà nhìn vì sợ, nếu nhắm mắt lại, thì bà còn sợ hơn vì những tưởng tượng trong đầu bà. Rồi chuyện gì đến cũng đến, một chổm tóc nhô lên khỏi cửa số, cái đầu người cũng dần dần nhô lên, một khuôn mặt xanh lét, đôi mắt đen thui mà người ta chẳng dám nhìn vào đó, bà đặt biệt chú ý đến cái gò má, nó bị lủng 1 lổ, móp lại.
Nó đứng lên, nhìn vào bà Thìn, mà chẳng chú ý bà H đang cứng dơ. Ánh trăng chiếu làm nó thêm mờ ảo, nó mặc đồ xanh, đã cũ mềm, rách rất nhiều, nó nhìn chằm chằm bà Thìn, rồi đưa cánh tay vào trong cửa sổ. Bà H nhìn thấy rất rõ, cánh tay mảnh khảnh lắm, nó như trơ xương, ánh trăng làm lộ lên những đường gân trên cánh tay ấy, nó nhẹ nhẹ mà run run tiếng sát đến mái tóc bà Thìn, rồi nó lại đứng im như vậy, cảnh tượng như dừng lại ở giây phút này, bà H chịu không nổi nửa, nước mắt bắt đầu trào ra, miệng bà vẫn cứng đơ, đôi mắt bà nhức vì cứ nhìn nó chẳng rời, rồi…tự nhiên nó giật mạnh. “””óe….”,như tiếng mèo kêu vậy, nó mở cái miệng thật to làm phát ra tiếng động kinh khủng đó, rồi rút tay ra, chạy thằng vào vườn. Bà H cũng giật người sau tiếng kêu đó, bà nhớ rõ cái miệng nó đõ hõm vậy, như người ta ngậm 1 đống máu trong miệng, chẳng thấy răng đâu cả….
Bà H chờm người dậy, thật nhanh, bà chạy ra cửa, phóng thẳng về nhà, đập cửa rầm rầm rồi kêu chồng bà ra, bã khóc um kể lại, chồng bà với bà sợ hãi, nằm co ro thức cả đêm, còn bà Thìn vẫn ngủ, bà Thìn chẳng hay biết gì hết. Nhưng sau đêm đó, bà Thìn sống khép kín hơn, sáng sớm ra chợ mua đồ rồi về, chẳng đi đâu, mà người ta thấy bà chỉ mún đi ngủ, càng ngày càng héo mòn, trong xóm ai cũng biết chuyện, nhưng vì sợ và chẳng biết phải làm gì, người ta đành chấp nhận nhìn 1 người héo mòn vì yêu người ở thế giới bên kia.
Vài nằm sau, vào 1 ngày cuối hè, người ta không thấy bà Thìn ra chợ, cả ngày cánh cửa đóng im ỉm, người ta vào xem thì thấy bà đã treo cổ ngay giữa nhà, cảnh tượng đó ám ảnh tất cả những ai lỡ thấy, nó kinh khủng lắm. Tự tữ mà sao chân bà chạm đất, lạ thật. Cổ bà quẹo qua 1 bên, người bà cong queo, có 1 vũng máu phía trước xác bà, miệng bà hả rộng, người ta kể trong đó có nhiều máu đông lại đen thui, mắt bà trợn dòng lên, đỏ như máu, nhất là đôi tay bà, nó không buông xuôi mà như mà hướng ra phía trước muốn ôm ai đó vậy, người ta sợ 2 đôi tay của bà, cứ tưởng tượng nó sẽ ôm mình vậy.
Chuyện bà Thìn thật tội nghiệp, cô đơn đã giết chết 1 con người.
Người đàn bà bán xác.
Có một lần, má tôi đi dạy, thấy người ta tụ đập đông lắm, chen chúc nhau ở bên cánh đồng, má tôi mới tò mò quẹo xe qua nhìn xem có gì. Thì ra đó là một cảnh lên đồng. Một người đàn bà ngồi trên cái ghế, mặc đồ như cổ trang vậy, dòng người cứ xúm quanh bà ta, hương khói nghi ngút, có cả một mâm trái cây và con gà luộc ở trước ghế. Má tôi cũng dừng xem, chỉ đứng ở vòng ngoài nhìn vào thôi, vì sắp phải đi dạy rồi, nhìn cho biết chứ để xe ở đó mà đi vào là mất xe như chơi, lại còn trể giờ làm nữa. Bà thấy lên đồng đó, cũng chẳng khác người bình thường chút nào, nhưng bà ta trang điểm đậm, kẻ lông mày đen thui nhìn dữ tợn lắm. Bà ta giật giật người, ngã cái cổ ra phía sau rồi cất giọng, thứ giọng nói éo éo:
-Ở đây có một người, mà có người đó thì bà lên không được, đuổi người đó đi đi…hừ hừ…
Má tôi nghe vậy, từ từ dắt xe lui ra phía xa rồi chạy thẳng lên trường, chắc má tôi biết người mà bà đồng nói là ai, đó chính là má tôi-người có đạo, những người có đạo họ không làm cho đồng lên được.
Nói về nơi má tôi dạy học, đó là trường ở vùng ngoại ô, nói là ngoại ô nhưng nó nằm trên đường đi từ Hội An ra Đà Nẵng và ngược lại, gọi là ngoại ô vì nó cách xa trung tâm Hội An, và ở đó cũng còn thưa thớt nhà, hoang vu.
-Ở đây có một người, mà có người đó thì bà lên không được, đuổi người đó đi đi…hừ hừ…
Má tôi nghe vậy, từ từ dắt xe lui ra phía xa rồi chạy thẳng lên trường, chắc má tôi biết người mà bà đồng nói là ai, đó chính là má tôi-người có đạo, những người có đạo họ không làm cho đồng lên được.
Nói về nơi má tôi dạy học, đó là trường ở vùng ngoại ô, nói là ngoại ô nhưng nó nằm trên đường đi từ Hội An ra Đà Nẵng và ngược lại, gọi là ngoại ô vì nó cách xa trung tâm Hội An, và ở đó cũng còn thưa thớt nhà, hoang vu.
Xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước tại tphcm
Ngày nào cũng như ngày nào, bọn trẻ trong làng đi bộ xuyên qua cánh đồng xanh mướt, 2 bên là 2 rặn dương liễu, lúc nào cũng liêu xiêu như gần ngã vậy. Con đường chổ này không hoang vắng như ở những vùng quê khác, sáng nào nó cũng nhộn nhịp người qua lại, làm người ta có cảm giác yên bình mỗi khi đi, cảm giác yên bình ấy bấy lâu nay tôi hằng ao ước được cảm nhận, 1 bầu không khí mát mẻ, tiếng chim kêu thánh thót, tiếng dẫm nước của đàn trâu, ôi thật đẹp biết bao đồng ruộng quê hương. Nhưng nó chỉ là đánh lừa nổi sợ hãi mà thôi, khi đêm đến, nó lại trở về với đúng cái vẻ hoang sơ ma quái của nó. Và rồi thì biết bao nhiêu trường hợp bị ma nhập, bị ma chọc, bị ma giấu vào bụi tre. Có lần má tôi nghe kể lại từ 1 bà bạn cũng ở trong cái xóm đó, hôm đó con bà ấy đi chơi ở nhà bạn nó trong xóm, tối 8 rưỡi mò cái đầu về, thằng nhỏ đi một mình, nó cũng nhát gan lắm nhưng vì đi quen đường nên cũng không sợ mấy, đang đi thì nó thấy 1 con gà to lắm, chặng ngang lối đi, con gà nó to hơn cái lối đi thì quả thật nó không phải gà rồi, thằng bé tái lét ré lên rồi chạy ngược lại, chạy được 1 đoạn thì gặp ông bác hàng xóm đi xe đạp về, nó xin ổng chở nhờ về, về nhà nó lên cơn sốt ly bì, phải mang đồ ra chổ con gà đó hiện ra cúng mới hết bệnh. Má nghe vậy thì kể lại tôi, chứ giờ đường xá đèn đóm sáng choang rồi, đi khuya về chẳng sợ gì nữa, nhưng nhiều lúc nghĩ lại tự nhiên lo lo, chỉ mún cắm đầu 1 hơi về nhà thôi.
Chuyện tôi kể ở đây cũng liên quan đến 1 bà đồng. Những người này được vì như người bán xác vậy, lúc lên đồng, thân xác là của họ, nhưng từ giọng nói đến cử chỉ là của người khác. Họ cũng là những người có khả năng đặc biệt, đâu phải ai muốn làm cái nghề đó cũng được. Nhưng sau khi hết làm, liệu họ có sống thanh thản mà quên đi quá khứ được không? Có đôi khi cái xác họ là nơi ở lý tưởng của những ma quỉ, họ đã quen nhập vào nó, thì có thể chiếm nó 1 cách dễ dàng. Người đàn bà bán xác ấy, là bà X, tôi không tiện nói rõ tên bà, địa chỉ bà, vì đây là một vụ án nghiêm trọng đã từng xẩy ra, tôi muốn người quá cố được yên nghĩ, đừng khơi dậy thêm nỗi đau của họ nữa, họ đã chịu nổi đau lớn nhất là cái chết rồi…
Xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước quận gò vấp
Sáng hôm đó cũng như thường lệ, 6h sáng má tôi đi dạy, đi xe máy nhưng cũng phải 30 phút mới tới trường được. Hôm nay trời trong xanh vì đêm qua có mưa lớn. Trên cánh đồng, cái chổ cách đây hơn 5 năm má tôi nhìn thấy cảnh lên đồng ấy, người ta lại xúm đông đen bàn tán, lần này không phải xúm quanh bà đồng, mà là xúm quanh ngôi nhà gần đó, chắc có ăn trộm hay gì đó thôi, má nghĩ vậy rồi chạy tiếp đến trường. Vừa vào trường thì giáo viên trong trường cũng tụm lại bàn tán chuyện gì đó, mà tôi tò mò lại nghe ngóng thì được kể:
Tối đêm đó, mọi chuyện vẫn yên bình với xóm bên cánh đồng, mọi nhà đi ngủ sớm, xóm chìm vào bóng tối. Vùng quê yên tĩnh ấy, mỗi lần nghe chó sủa thì chắc chắc rằng có chuyện chẳng lành, vì không ai dám đi đêm cả, vả lại người ta cũng chẳng có mục đích để đi lại ban đêm, người ta ngủ sớm chuẩn bị cho một ngày lao động vất vả đang chờ họ, ngủ sớm vì một ngày mệt mỏi họ đã trải qua. Chó sủa, thì có trộm rồi, chắc chắn là vậy, nhưng có những đêm tiếng cho tru liên hồi, từ nhà này đến nhà khác, như có một bóng ma đi lững lờ trong xóm vậy, chó sủa ma… Đêm ấy, mọi thứ yên lặng như mọi đêm, không có ma cũng chẳng có trộm, nhưng có một thứ còn kinh tỡm hơn đang xẩy ra bên cạnh thằng cu N. Thằng cu N hằng ngày vẫn ngủ bên cạnh mẹ bà em nó dưới sàn nhà,thằng nhỏ đang nằm trên sàn, thì cảm giác bên cạnh mình nóng nóng, có cái gì đó làm ướt người nó, 1 dòng nước ấm ấm, mùi tanh lại bốc lênh làm nó tỉnh ngủ. Nó nhìn nghiêng qua bên cạnh, thì một cảnh tượng có lẽ cuộc đời nó sẽ không thể xóa đi được. Mẹ nó, trong đêm tối đang cầm con dao ăn trầu, con dao này nhỏ xíu thôi, đang hì hục cắt cổ em nó, hình như em nó đã chết rồi, vì cái cổ như gần đứt lìa, nó nghe thấy cả tiếng con dao đang cà vào sương sống của em nó, nó định hét lên thì bị mẹ nó bịt miệng lại:
-Ré lên ta giết luôn mi!
Nó nằm im thin thít, với thằng học sinh cấp 1, thì nó kinh tởm quá, mẹ mình đang cắt cổ em mình ngay bên cạnh, dòng máu nóng trào ra, ướt nhẹt cả người nó, cả tóc nó, nó sợ khóc mà không dám để phát lên tiếng động. Làm sao một đứa bé có thể vượt qua nổi sợ hãi này, nó sẽ ám ảnh nó đến khi nó chết, mẹ nó đã gieo vào trong nó hình ảnh một cái xác bị cắt đầu, mà cái xác đó chính là của em nó, mới có 2 tuổi thôi.
Màn đêm yên lặng như nuốt chửng mọi thứ, chẳng ai hay biết trong lúc họ ngủ, tội ác đang diễn ra. Bà mẹ cắt cố con mình, nhưng bà không cắt đứt ra, mà sau khi cắt tới sương sống thì bà quay sang mổ bụng thằng nhỏ. Bà rạch từ dưới lên, đâm thật sâu con dao vào bụng mà xé cái bụng nhỏ xíu ấy, thằng cu N nằm bên chứng kiến hết, nó-cái bà mà đang giết em thằng N, không phải mẹ nó, mặt bà ấy biến sắc, nhăn nhúm lại, mắt trợn trừng trừng, vừa lấy con dao rạch bụng thằng bé vừa kêu hừ hừ như tức giận cái xác lắm. Máu chảy ra lênh láng. Rồi bà ta đưa con dao lên ngực thằng bé mà xẻ, tiếng dao bà vào sương ức kêu ột ột, bà có gắng như đang mún cắt cho bằng được cái sương ức đó ra làm đôi bằng con dao cắt trầu. Thằng N thấy bà cắt mãi mà không được, rồi một lúc sau, con dao ngập vào trong sương ức, thì thằng N mới bật dậy, nó chạy vào nhà trên, ré một tiếng :’ba ơi’ rồi chạy thật nhanh đến chổ ba nó nằm. Người ba dậy ngay sau tiếng kêu thất thanh của con, ổng chạy xuống nhà dưới thì bà ấy đã ôm đứa nhỏ đi rồi, bà ấy chạy ra bằng đường dưới, ôm cái xác thằng nhỏ chạy thẳng ra cánh đồng. Ông ba thằng N cùng nó chạy theo,gọi xóm làng chạy ra, người ta xách đèn pin chạy ra xem chuyện gì xẩy ra, thì thấy thằng N cùng ba nó đang đuổi theo mẹ nó chạy ra giữa cánh đồng, bà con lối xóm chạy theo, rọi đèn pin vào mẹ thằng N. Bà vẫn đang ôm cái xác, ruột của thằng nhỏ con bà lòi ra, lòng thòng nhìn tởm lắm, tội cho đứa bé 2 tuổi mà đã phải chịu cái chết đau đớn, từ chính tay mẹ nó đã gieo cái chết cho nó, mong rằng nó sẽ siêu thoát, đừng giận mẹ nghe con, mẹ con không còn là chính mình rồi. Cái đầu cửa thằng bé như gần rớt ra ngoài, chỉ còn một tý sương và da dính cái đầu ấy lại với thân hình bé nhỏ của nó,đôi mắt nó đã nhắm lịm lại rồi. Người dân thấy vậy, đàn bà con nít thì đứng khóc hu hu, đàn ông trai tráng thì chạy lại, người ta định giật cái xác khỏi tay bà, rồi trói bà lại. Bà ta đã chạy gần tới giữa cánh đồng rồi, thì đột nhiên vấp ngã, té xuống đám bùn đất, rồi bã tự nhiên tĩnh lại, như vừa rồi không phải bà ấy vậy. Khuôn mặt bà ấy trở lại bình thường, không còn cái vẻ hung ác dữ tợn như lúc nãy nữa. Nhìn qua bên cạnh, bà thấy cái xác con trai 2 tuổi của bà, bà ôm nó ré lên, khóc ngất. Người ta chạy đến giật cái xác ra khỏi tay bà, bà lăn lộn dưới đám ruộng, bà khóc ú ớ, bà nói sao con tôi chết vậy trời ơi là trời, ai cứu con tôi, người ta thì không nghe bà, họ trói bà lên công an. Cái xóm yên bình đó không ngờ lại chịu một thảm kịch, cái chết của thằng bé 2 tuổi in sâu vào kí ức của từng người, có lẽ khi nhìn vào đám ruộng ấy, người ta sẽ chẳng nghĩ rằng cách đây chục năm về trước, đã có một cảnh tượng kinh hãi diễn ra, đã có người chết, mà là một đứa bé 2 tuổi, bị chính mẹ nó giết.
Bà mẹ được đưa lên công an, ở đây bà ta đã bình tĩnh trở lại, bà không tin rằng bà giết con mình, bà cứ hỏi là ai giết nó vậy, rồi khóc nấc lên, cứ vậy cho đến sáng chẳng ai can ngăn gì bà được. Rồi họ kết cho bà cái tội giết người, nhưng bà được đưa đến bệnh viện tâm thần, vì họ cho rằng bà bị tâm thần dẫn đến giết người.
Thế đó, cái nghề bán xác cho ma quỉ ấy, thật chẳng tốt lành chút nào. Rồi có một ngày nào đó, ma quỉ lại tìm đường mà nhập vào cái xác đó, lại gieo giắt những nổi sợ hãi cho mọi người, mà có thể lắm chứ, lại có người sẽ chết.
Hằng đêm, từ ngày thằng bé 2 tuổi chết đi, người ta vẫn thường nghe thấy tiếng khóc ở ngoài ruộng, trong màn đêm lạnh ngắt, nó vẫn khóc, khóc cho 2 năm ngắn nguổi nó làm người, khóc cho mẹ nó, mẹ nó đã giết nó rồi. Nhiều năm trôi qua, mọi người có lẽ vẫn còn nhớ đến chuyện đó, nhưng cũng phải giữ nó trong ngóc ngách nào đó của cuộc sống, để mà cố gắng sống tiếp, không để nổi sợ chế ngự.
Rồi đến một ngày nọ, chính bạn ông ba tôi đã gặp ma trên cánh đồng đó…
xem thêm: Dịch vụ khoan giếng tại quận 9
Chuyện bonus
Ông bạn của ba tôi, cũng là thầy giáo như ba tôi, nhưng lúc đó nghề giáo nghèo lắm, ai cũng làm thêm. Riêng ông này, ổng chọn nghề nhẹ nhàng nhưng phải đi buổi đêm, đó là nghề bắt ếch ở ruộng. Ổng có bà mẹ, tuy cũng già nhưng còn khỏe lắm, đêm nào 2 mẹ con cũng cùng nhau lội ra ruộng bắt ếch về bán lấy tiền trang trải thêm cho gia đình.
Tối hôm đó, ổng gặp chuyện. Tôi xin gọi tên của ông bạn ba tôi, chứ xưng ổng cũng hơi hổn với người lớn, chú ấy tên C. Chú C đang đi mò ếch như mọi khi, mẹ chú đi trước, chú đi sau cách nhau cũng chừng 3m. Cái nghề mò ếch cũng hấp dẫn lắm, chỉ cần đi giậm chân, thì con ếch nó nhảy lên, vậy là vồ theo óp mà chụp lại, bỏ vào cái giỏ tre đan, đậy nắp lại là xong. Ổng bắt cũng được nhiều rồi, gần đầy thùng rồi, lúc đó gần 2h sáng, có lẽ cái giờ này trùng với cái giờ mà đứa bé kia bị mẹ nó giết. Ổng đang định nhòm người lên, thì có 1 con ếch, con này to như cái đầu con nít vậy, nó nhảy rồi kêu ộp ộp, ngay trước mặt ổng, mẹ ổng ở phía trước thì chẳng biết gì, mà nó kêu to lắm.
Mẹ chú C cứ bình thản đi ở phía trước, bà già tối nay cũng làm ăn kha khá, nhưng không bằng chú C nên mún giậm thêm tý nữa. Chú C như bị con ếch lôi cuốn, cú cắm đầu mà vồ con ếch đó, chẳng biết rằng phỉa trước mẹ chú đã cách chú một đoạn khá xa rồi. chú vồ được nó, ôi, con ếch to quá, bằng y cái đầu con nít, chính miệng chú đã thốt lên:
-Mi ren bự rứa, bằng y cái đầu con nít ak hỉ, thôi vào giỏ nhanh.
Nói rồi ổng cho vào giỏ, ụp cái nắp lại, thế là giỏ đã đầy ắp, ổng gọi mẹ về cho rồi. Bà già nghe thấy, quay lại với ổng, ổng mới khoe là bắt được con ếch to lắm, con ni bán thì cũng cả mớ tiền. 2 mẹ con vui vẻ lội ngược trở lại để lấy xe đạp đi về.
Trên đường đi thì cả bà mẹ và chú H đều nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc của con nít, như tiếng mèo kêu vậy, mà lần này tiêng khóc cứ văng văng như là ở ngay trên cánh đồng này, nó gần lắm. Chú C quay lưng lại thì tiếng khóc càng to hơn, quay lên thì nó nhỏ lại, quái thật chẳng lẽ con nít nhà ai bị bỏ ở ngoài ruộng, như thế thì tội đứa nhỏ quá, nó sẽ lạnh lẽo lắm...
Nghĩ vậy, chú H quay lại lần nữa, thì mới phát hiện ra, ngay trong cái giỏ ếch, có tiếng trẻ con khóc, nó cứ oe oe, oe oe mãi, chú H sợ quá, vứt cái giỏ xuống. thì cái nắp bật ra, con ếch bự như cái đầu trẻ con ấy, nó nhảy ra ngoài, vừa nhảy vừa khóc oe oe oe oe thật đáng sợ, chú H cũng tiếc của lắm, lấy tay với tới cầm cái giỏ rồi 2 mẹ con chạy thẳng, đến chổ xe đạp, lấy xe rồi đạp 1 hơi về nhà.
Về tới nhà thì chú H mê sản, lên cơn sốt nặng lắm, nhưng sáng mai thôi là hết. chú kế cho ba tôi, là từ đó ổng không làm nghề đó nữa, vì cứ nhớ mãi con ếch đó, nó trơn lĩn, mà hình như nó là cái mặt người thật.
Tối hôm đó, ổng gặp chuyện. Tôi xin gọi tên của ông bạn ba tôi, chứ xưng ổng cũng hơi hổn với người lớn, chú ấy tên C. Chú C đang đi mò ếch như mọi khi, mẹ chú đi trước, chú đi sau cách nhau cũng chừng 3m. Cái nghề mò ếch cũng hấp dẫn lắm, chỉ cần đi giậm chân, thì con ếch nó nhảy lên, vậy là vồ theo óp mà chụp lại, bỏ vào cái giỏ tre đan, đậy nắp lại là xong. Ổng bắt cũng được nhiều rồi, gần đầy thùng rồi, lúc đó gần 2h sáng, có lẽ cái giờ này trùng với cái giờ mà đứa bé kia bị mẹ nó giết. Ổng đang định nhòm người lên, thì có 1 con ếch, con này to như cái đầu con nít vậy, nó nhảy rồi kêu ộp ộp, ngay trước mặt ổng, mẹ ổng ở phía trước thì chẳng biết gì, mà nó kêu to lắm.
Mẹ chú C cứ bình thản đi ở phía trước, bà già tối nay cũng làm ăn kha khá, nhưng không bằng chú C nên mún giậm thêm tý nữa. Chú C như bị con ếch lôi cuốn, cú cắm đầu mà vồ con ếch đó, chẳng biết rằng phỉa trước mẹ chú đã cách chú một đoạn khá xa rồi. chú vồ được nó, ôi, con ếch to quá, bằng y cái đầu con nít, chính miệng chú đã thốt lên:
-Mi ren bự rứa, bằng y cái đầu con nít ak hỉ, thôi vào giỏ nhanh.
Nói rồi ổng cho vào giỏ, ụp cái nắp lại, thế là giỏ đã đầy ắp, ổng gọi mẹ về cho rồi. Bà già nghe thấy, quay lại với ổng, ổng mới khoe là bắt được con ếch to lắm, con ni bán thì cũng cả mớ tiền. 2 mẹ con vui vẻ lội ngược trở lại để lấy xe đạp đi về.
Trên đường đi thì cả bà mẹ và chú H đều nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc của con nít, như tiếng mèo kêu vậy, mà lần này tiêng khóc cứ văng văng như là ở ngay trên cánh đồng này, nó gần lắm. Chú C quay lưng lại thì tiếng khóc càng to hơn, quay lên thì nó nhỏ lại, quái thật chẳng lẽ con nít nhà ai bị bỏ ở ngoài ruộng, như thế thì tội đứa nhỏ quá, nó sẽ lạnh lẽo lắm...
Nghĩ vậy, chú H quay lại lần nữa, thì mới phát hiện ra, ngay trong cái giỏ ếch, có tiếng trẻ con khóc, nó cứ oe oe, oe oe mãi, chú H sợ quá, vứt cái giỏ xuống. thì cái nắp bật ra, con ếch bự như cái đầu trẻ con ấy, nó nhảy ra ngoài, vừa nhảy vừa khóc oe oe oe oe thật đáng sợ, chú H cũng tiếc của lắm, lấy tay với tới cầm cái giỏ rồi 2 mẹ con chạy thẳng, đến chổ xe đạp, lấy xe rồi đạp 1 hơi về nhà.
Về tới nhà thì chú H mê sản, lên cơn sốt nặng lắm, nhưng sáng mai thôi là hết. chú kế cho ba tôi, là từ đó ổng không làm nghề đó nữa, vì cứ nhớ mãi con ếch đó, nó trơn lĩn, mà hình như nó là cái mặt người thật.
Chú C giờ giàu lắm,vợ ổng có miếng đất gần phố cổ giờ bán rồi, cả mấy chục tỷ.
Chuyện cái cối đá
Đầu tiên phải nói về ông hàng xóm ngay cạnh nhà em- ông 4. Ông này có cái tật là tiếc của.Em sẽ nói rõ về ông này cho các bác hiểu, vì ổng là nhân vật chính trong chuyện này
Đi làm đồng về thấy cái rổ người ta đựng đồ cúng ngay ngã 3, ông đổ đồ cúng ra , lấy cái rổ về lót ổ gà =.=. Chưa dừng lại ở đó, cái đòn gánh bị sứt cái đầu chóp,đôi gióng vứt đi ổng cũng đem về nhà ( à nói cho mấy thím rõ là cái đòn gánh bị sứt thì ko đc đem về nhà nhá , đại kị đó ), ... và còn nhiều thứ khác nữa. Nhưng quan trọng nhất vẫn là cái cối đá bị mẻ một góc.
Đi làm đồng về thấy cái rổ người ta đựng đồ cúng ngay ngã 3, ông đổ đồ cúng ra , lấy cái rổ về lót ổ gà =.=. Chưa dừng lại ở đó, cái đòn gánh bị sứt cái đầu chóp,đôi gióng vứt đi ổng cũng đem về nhà ( à nói cho mấy thím rõ là cái đòn gánh bị sứt thì ko đc đem về nhà nhá , đại kị đó ), ... và còn nhiều thứ khác nữa. Nhưng quan trọng nhất vẫn là cái cối đá bị mẻ một góc.
Xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước tphcm giá rẻ
Mọi chuyện cũng bắt đầu từ đây.
Ngày xưa, cái thời đang có chiến tranh ấy ạ, nhà em vs nhà ông 4 này dùng chung một cái giếng đào-đặt giữa hàng rào 2 nhà.Đêm đó , một đêm trăng sáng , dì em đang tắm thì thấy có ông nào đó đội mũ ( cái mũ mấy ông già hồi xưa hay đội , giống kiểu mũ mà Hứa Văn Cường đội á , nhưng màu nâu ) đứng giữa sân nhà ông 4 hút thuốc. Đêm sau đó cũng vậy, nhưng lần này là mẹ em , vẫn là người đàn ông đó, vẫn hút thuốc nhưng lần này là nằm vắt chân chữ ngũ trên cái giường tre đặt ở trước sân. Ai cũng nghĩ đó là ông 4.Việc này lặp đi lặp lại khoảng một thời gian cho đến khi dì em trong lúc tán dóc với ông này mới hỏi :" mấy hôm nay trời nóng quá hay sao chú cứ ngủ ngoài sân hoài vậy ? "
Ông 4 : " Cô nói tôi hả ? Tôi toàn ngủ trong nhà thôi mà "
Dì : " ... "
Bẵng đi thời gian ( khoảng này thì toàn cái linh tinh nên em ko được nghe kể nhiều ), đến lúc 2 ông anh họ em lên cấp 3 thì chuyện lạ lại tiếp tục xuất hiện.
Nhà em là nhà 3 gian, có cái hè ( tức phần mái mở rộng bên nhà á ) , để 1 cái giường đơn vs cái bàn học.
Ông đầu tiên lên thớt là anh 3.Khoảng 1-2h khuya gì đó, ông anh đang ngủ thì nghe tiếng rột rột ở trên đầu, ổng mới trở mình lại nhìn, thì cái ổng thấy là một bóng đen có đang trèo lên cây mít sát hàng rào, trèo lên rồi tuột xuống ,cứ lặp lại như vậy đến khi gà gáy thì mất hẳn. Đêm đầu tiên thì ổng tưởng là mèo nên cứ kệ vậy quấn mền ngủ tiếp. Sang đêm sau, việc đó lại lặp lại thì ổng mới thấy lạ, vì cả 2 nhà đâu có nuôi mèo, mà mèo đâu có trèo cây giỡn vậy vào ban đêm.Ông này cũng thuộc dạng lì nên nhỏm người dậy kéo cái màn hé ra tí để nhìn rõ hơn.Đập vào mắt ổng lúc này là một hình hài của đứa trẻ cỡ 4-5 tuổi gì đó .Thôi rồi lượm ơi, vậy là biết cái gì rồi. H mà chạy vô nhà cũng không được, lỡ nó cười cái thì bỏ mẹ , nên thôi im lặng nằm xuống, kéo mền trùm kín chờ tới sáng. Ngay hôm sau ổng đem sách vở vô nhà, hỏi sao thì ổng chỉ nói ,ở ngoài ấy gió quá sợ bị cảm, đổi vô nhà ngủ. Ổng chỉ nói thật với anh 2-ông anh em có đề cập trong chap trước là hay bị mượn xác á. Anh này cũng chém là " Có mẹ gì mà sợ thế , con mèo thôi mà . Để tao ra ngủ cho ". Tuổi đó mà,ai cũng anh hùng rơm chán, nói là làm , tối đó ra giường ngoài ngủ.
Xem thêm: Thợ sửa máy lạnh tại nhà quận 1
Qua hôm sau ổng cũng dọn đồ vô trong nhà ngủ chung với anh 3 luôn. Anh 3 hỏi sao thì ổng nói " Ngoài hè gió to quá, thôi để tao ngủ chung với mày cho vui "
Dì em thấy nghi nghi nên gặng hỏi thì anh 3 mới kể sự thật, còn anh 2 thì chỉ đốp một câu " Mày hên đó, tao còn bị nó nhìn trân trân và cười kìa "
.Đi coi thầy thì bảo nó là cái cối đá ông 4 nhặt về, giờ thì nó bị vùi sâu tận 5-6 m gì đó dưới đất ngay gần chỗ cây mít. Thầy bảo đào lên được thì đào vứt đi. Nhưng về nói ông 4 ổng lại không tin, nên thôi. Làm chuyến đó nhà em,cứ tối tối lại mở kinh địa tạng
Ở quê, chuyện lâu lâu thấy ma cỏ là bình thường nên cũng không có gì đáng nhắc. Cho đến khi em lên lớp 5 thì mọi chuyện dường như đã tới giới hạn của nó. Ông 4 tự ý mở rộng hàng rào ra phía đường làng,để vườn rộng hơn chút mà trồng thêm được ít cây. Ma xui quỉ khiến sao , cây ổng trồng lại là cây đậu nành
Vợ ông 4 đi coi quẻ gia sự , thì được bảo tháng 4 năm nay nhà có đại hạn, nhớ giữ đừng cho ai trèo cao. Bà 4 chỉ đinh ninh là thầy nói về thằng cháu nội của bả -anh Đ,thôi, vì khi đó anh này chỉ mới lớp 9, mà không nghĩ người thầy nhắc tới lại là ông nhà. Số là nhà có cây mận, bình thường thì anh Đ là người trèo hái, nhưng do đi coi bói nên không cho ảnh trèo cây, để ông 4 trèo.Trèo cao và té các bác ạ . Lúc đó, ông cậu vs anh của em có ở nhà ,nên vọt qua đưa ổng đi viện. Nhưng vẫn câu nói cũ " chúng tôi đã cố gắng hết sức " .Ông 4 mất , một bài văn tế buồn cho một cái chết thảm cất lên ai oán " Ai hay tin dữ từ chùm mận (roi) đỏ mọng ... "
Xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước tại quận 9
Tuần 49 ngày, cây mận bị hạ ( lý do có vong dựa- thầy nói luôn, nó có hình hài của đứa trẻ - đọc tới đây thì ai cũng biết nó là cái gì rồi nhỉ ), cây hạ xuống không bị sâu mọt gì cả =='. Vụ này làm nhà em cũng hạ luôn cây vú sữa , dù đang trĩu quả, lý do theo dì em nói " ông 4 lúc sống hay chơi nghẽn , biết đâu lúc ổng hứng lên nhảy qua cây vú sữa nhà mình ngồi chơi thì sao , thôi đốn cho chắc "
Chuyện tưởng đâu đã kết thúc nhưng lại nổi lên tình tiết mới : Bà vợ ổng hóa điên vì những cái bả nhìn thấy. Bả sinh hoạt bình thường, vẫn cuốc cỏ , bón phân ... nhưng điều không tưởng là bả nói , nhà bả có ma, rất nhiều là đằng khác , tỉ như anh Đ nằm võng ngủ thì bả kêu có người đàn bà bồng đứa con cứ khều khều anh Đ, còn đứa khác thì đung đưa cái võng. Lúc khác bả lại bảo tối đó , tụi nó kéo cả bầy vô đông nghịt, đứa thì bật tivi , đứa thì nhảy lên bàn, đứa thì ở trên giường nhún nhẩy. Hỏi anh Đ thì anh bảo không thấy gì cả nên ai cũng nói bả vì nhớ ông 4 quá mà phát điên. Điều lạ lùng hơn nữa là từ ngày ông 4 mất nhà đó ko nuôi được con chó nào cả, một con cũng không . Càng kì lạ hơn nữa là bà này bắt đầu không dùng tiền VND nữa mà chuyển qua dùng tiền âm phủ. Đám ma người ta rải tiền ,bả chạy theo nhặt, rồi đem đi mua đồ ngon lành cành đào luôn . Có lần bả mang sang nhà em mua đồ, mẹ em hỏi " Sao thím không dùng tiền mình, mà đi dùng tiền âm phủ, ai bán cho được ? " . Bà 4 " cô nói gì lạ vậy , mấy người trong nhà tôi vẫn tiêu mà "
Từ dạo đó thì mọi người cũng bắt đầu tin là nhà bả có ma ss . Nhưng thanh niên xóm em cũng rộ lên trào lưu đứa nào dám vô nhà bả ngủ lại một đêm thì được chầu cà phê. Cũng có vài đứa hổ báo nhận kèo, tới khoảng 11h thì thôi rồi, lo chuồn về nhà. Hôm sau hỏi thì nó bảo tự dưng tới khoảng đó có cái gì lạnh lạnh sau gáy nên thôi chuồn cho chắc. Nhưng rồi có 2 anh cùng xóm, bạn của anh Đ vô ngủ cùng.Một đêm duy nhất, đêm sau hỏi có vô nữa không , thì cả 2 đều quả quyết : " Giờ mày đưa tao 1 triệu tao cũng không dám vô. Mẹ chứ ,đang đêm ngủ thì tự nhiên có cái gì cù chân nhột nhột, tao rụt chân lại ngủ tiếp, lát lại bị cù, mở mắt ra coi thử cái gì thì ... mày biết tao nhìn thấy gì ko ? 1 thằng đen đen vs một con nhỏ nữa , đang cù chân tao, tao sợ quá , quay qua thằng T thì thấy tóc nó đang bị 1 con nhỏ khác giật giật , rồi 1 đứa nữa ngồi lên bụng thằng Đ chơi cưỡi ngựa.Trong nhà thì kẻ đi, người chạy, đứa thì nằm võng đong đưa, nói chuyện cười ha hả.Lúc tao nhìn thì có đứa nhìn tao trỏ trỏ gì đấy , tao sợ quá kéo mền lên kín mặt luôn" . Cả đám bất giác nhìn qua anh T " Nó nói hết rồi đấy, nhìn tao làm gì . Tao thì mong cho trời sáng để mà vọt lẹ về. Tụi mày cứ tưởng tưởng đang ngủ có đứa nhìn chằm chằm vào mặt, lại đưa tay vân vê tóc mày đi "
Từ dạo đó, ngôi nhà của ông 4 trở thành cấm địa vào buổi tối.
Được đâu 1-2 năm gì đó ,thì bà 4 mất. Anh Đ thì đi vào Bến Tre làm cho chú ảnh. Ngôi nhà bị bỏ hoang, càng trở nên âm u, lạnh lẽo, chả ai bén mảng tới.
Nhưng tầm sáng sớm , mấy người đi tập thể dục lại nhìn thấy khói bay lên từ gian bếp ngôi nhà kèm theo ánh lửa lập lòe. Có lần mẹ em đi chặt lá chuối bên vườn ông 4 tự nhiên bò về tới ngõ. Em chạy ra dìu vô và hỏi thì mẹ nói :" Tao đang cầm cái quéo ( dạng câu liêm có cán dài bằng tre dùng để giựt lá chuối ), thì nghe tiếng ông 4 hỏi " T đó hả T? " .Vậy là tao vứt cái quéo rồi bò về đây này. Mày mặc cái áo rồi qua lấy về đi " .Nghe đến đoạn này thì em thấy lạnh lạnh, nhưng vẫn mặc áo chạy qua vác cái quéo về. Tuyệt nhiên không nghe không thấy gì cả. Mà lạ ở chỗ em hay qua hái cái khóm mít( trái mít đực) về trộn cũng có thấy gì đâu "
Hè vừa rồi, lúc em đang nói chuyện với con bạn (khoảng 11h tối ) , em liếc nhìn qua bên nhà ổng thì em thấy cái gì đó mông lung lắm, làm em im cả mấy phút, con nhỏ bạn hỏi hay nói gì thì em cũng chỉ ừ ừ vì lúc đó em như bị nghẹn ấy ạ.
Qua hôm sau em đi nhậu về, uống 5 chai thôi, vẫn tỉnh queo à, lên giường ngủ. Cũng không có gì to tát đâu ạ, cứ nhắm mắt lại là em nghe hơi thở của ai đó như phả vào mặt mình, lạnh toát, phì phò rõ tiếng, nhưng mở mắt ra nhìn quanh lại không thấy gì cả. Hình như có men vô là lá gan lại to hơn chút , nên kệ mama nó, cứ ngủ thôi
Em kể sơ chuyện cây mít trước nhà ạ. Cây mít này to lắm ạ, trái thì bự gấp rưỡi cái thùng nước lọc 21 lít ấy, nhưng xẻ ra thì không ăn được mấy miếng bởi vì nó thối cả , dì em hay nói nó bị ma vọc. Em nghe thì biết thế thôi, cũng không tin lắm. Nhưng rồi em phải tin ạ, năm em lớp 12 , trường có tổ chức hội chợ ẩm thực, em vs thằng bạn chạy đôn chạy đáo lo việc, khuya đó nó chở em về nhà.Gần tới trước cổng nó tự nhiên bảo em ngồi im để nó quay xe lại đã, giọng nó run cầm cập như giữa trời đông tắm nước lạnh vậy. Em cũng làm theo lời nó, về nhà nó nhắn cho em cái tin " Bữa sau đi tối, mày tự vác xe đi nha. Mẹ nó, hồi nãy tao thấy cái ma đứng ngay chỗ cây mít trước nhà mày "
Em : " Chắc do đèn pha xe mày mờ quá nên nhìn nhầm thôi, làm gì có "
Nó " Nhầm cc, nó còn nhìn tao cười cười nữa kìa "
Em " ..."
Lan man tí : Bà 4 này lúc trẻ, trong lúc đi thăm ruộng, bà rửa chân chỗ cái ao làng,và bị ma da ( ma ở dưới nước hay chết nước á ) kéo xuống, số chưa tận nên được ông 2 chăn trâu gần đó phát hiện và kéo lên.
Có người nói đám người trong nhà bả có thể là đến đòi nợ vụ hồi trẻ chết hụt của bả. Cũng có thể là mấy cái vong trú ngụ trong đống đồ cũ ông 4 nhặt về... Lúc ông còn sống, vong ông mạnh nên lấn áp được chúng, nhưng khi ông mất thì
Hiện giờ thì cái cối đó vẫn nằm sâu trong đất, ngay hàng rào nhà em luôn, có 1 tí ở trong đất nhà em, lâu lâu không có người chọc phá ,nó lại phá bầy heo của nhà em, nặng thì bắt chết 1 con trong đàn
Cây mít vẫn còn trước nhà, lâu lâu đám chó lại trỏ vào đó sủa dồn , và tiếng của đôi dép lào ( dép lê loại màu xanh ) kéo sột xoạt trên con đường trước nhà
Chốt : " Của âm người trần làm sao dám giữ "
Có người nói đám người trong nhà bả có thể là đến đòi nợ vụ hồi trẻ chết hụt của bả. Cũng có thể là mấy cái vong trú ngụ trong đống đồ cũ ông 4 nhặt về... Lúc ông còn sống, vong ông mạnh nên lấn áp được chúng, nhưng khi ông mất thì
Hiện giờ thì cái cối đó vẫn nằm sâu trong đất, ngay hàng rào nhà em luôn, có 1 tí ở trong đất nhà em, lâu lâu không có người chọc phá ,nó lại phá bầy heo của nhà em, nặng thì bắt chết 1 con trong đàn
Cây mít vẫn còn trước nhà, lâu lâu đám chó lại trỏ vào đó sủa dồn , và tiếng của đôi dép lào ( dép lê loại màu xanh ) kéo sột xoạt trên con đường trước nhà
Chốt : " Của âm người trần làm sao dám giữ "
Thứ Tư, 29 tháng 7, 2015
CÂU CHUYỆN CHO NHỮNG AI ĐÃ LÀ VỢ CHỒNG
Chồng chị là một kỹ sư giỏi, chị yêu anh vì sự vững chãi, chín chắn của anh, chị yêu cái cảm giác ấm áp mà chị có mỗi khi chị tựa đầu vào vai anh. Và sau 3 năm tìm hiểu, anh chị đã đi đến hôn nhân.
Nhưng đến hôm nay, sau hai năm là vợ chồng, chị bỗng thấy mệt mỏi với những cảm giác mà chị phải trải qua khi chung sống với anh.
Dịch vụ sửa máy bơm nước quận gò vấp
Những lý do khiến chị yêu anh trước đây, bỗng biến thành những lý do tạo nên sự đổi thay trong chị. Chị là một phụ nữ nhạy cảm, và rất dễ bị thương tổn trong tình yêu, chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống như là bé gái nhỏ thèm khát kẹo ngọt. Nhưng anh lại trái ngược với chị, anh không có sự nhạy cảm, và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng, điều này đã làm cho chị càng chán nản hơn.Và chuyện gì đến phải đến, một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly dị, rằng chị không thể chung sống với anh thêm một giờ phút nào nữa.
Rất bất ngờ khi nghe chị yêu cầu như thế, anh chỉ biết hỏi
“Tại sao”?.
“Em cảm thấy mệt mỏi, không có lý do nào cho mọi thứ trên thế gian này!” – chị trả lời.
Anh không nói gì thêm nữa, nhưng suốt đêm đó, anh không ngủ, và chìm sâu vào những ưu tư, khắc khoải với ánh sáng lập lòe của điếu thuốc gắn trên môi. Sự im lặng của anh càng làm cho cái cảm giác thất vọng trong chị tăng lên, đấy là một người đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả đến lúc gặp tình huống khó khăn như lúc này, còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh?
Cuối cùng rồi anh cũng lên tiếng, anh hỏi chị :“Anh có thể làm gì để thay đổi ý định của em?”.
Ai đó đã nói đúng: “Rất khó khăn để thay đổi tính cánh của một con người”, và chị nghĩ rằng chị không thể nào thay đổi cách sống của anh.
Nhìn sâu vào mắt anh, chị chậm rãi trả lời: “Đây chính là câu hỏi, nếu câu trả lời của anh có thể thuyết phục em, em sẽ thay đổi ý định ly dị.
Nếu em nói, em muốn bông hoa ở phía bên kia vách núi, và cả hai chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bông hoa đó cho em thì anh sẽ chết, anh có vẫn cố làm cho em hài lòng chứ?”.
Anh đáp “ Ngày mai anh sẽ trả lời câu hỏi cho em…”. Những hy vọng của chị hoàn toàn bị chìm xuống khi nghe câu trả lời của anh.
Dịch vụ sửa chữa máy lạnh quận 1
Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã đi rồi.Chị nhìn thấy một mảnh giấy với dòng chữ ngoệch ngoạc của anh, được dằn dưới ly sữa, trên chiếc bàn ăn gần cửa…. và chị bắt đầu đọc.
“Em yêu, Anh sẽ không thể nào hái bông hoa đó cho em, nhưng hãy cho anh giải thích những lý do mà anh không thể”.
Ngay những dòng đầu đã làm tan nát trái tim chị, chị tiếp tục đọc.“… Khi em sử dụng máy vi tính, anh luôn sắp xếp phần mềm cho em dễ sử dụng, và khi em kêu lên trước màn hình khi có sự cố, anh luôn chuẩn bị những ngón tay để có thể giúp em phục hồi lại những chương trình. Em thường bỏ quên chìa khóa cửa, nên anh luôn chuẩn bị đôi chân để sẵn sàng chạy về mở cửa cho em. Em rất thích đi du lịch, nhưng lại thường hay bị lạc đường trong những thành phố xa lạ, nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đường về cho em. Em thường đau bụng trong mỗi lần gần đến tháng, nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình để sẵn sàng xoa bụng cho em để em dịu cơn đau.
Khi thấy em luôn thích ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể bị mắc bệnh tự kỷ, vì thế anh phải luôn pha trò và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quên đi nỗi buồn chán. Khi em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy có hại cho đôi mắt của em, nên anh phải để dành đôi mắt của anh để khi chúng ta già, anh sẽ có thể giúp cắt móng tay, và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Anh có thể nắm bàn tay em đi tản bộ trên bãi biển, để em thưởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi cát xinh đẹp… và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ như gương mặt tươi tắn của em… Vì vậy, em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng có ai đó yêu em hơn anh đã yêu em… nên bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em, và chết…/.”
Thợ sửa máy lạnh tại nhà quận 1
Nước mắt của chị không ngừng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những dòng chữ của anh… Chị đọc tiếp: “…Bây giờ, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em, những món ăn mà em thích…”.
Chị lao đến cửa và mở bung nó ra, trông thấy anh với gương mặt lo lắng, chị nắm chặt tay anh, cùng với ổ bánh mì và chai sữa, bây giờ chị biết chắc rằng không ai yêu chị như anh đã yêu chị, và chị quyết định quên đi bông hoa ở bên kia vách núi… đó là cuộc sống và tình yêu.
Khi được sống trong sự đầy đủ, dư thừa của tình yêu, thì cái cảm giác sôi nổi trong tình yêu thường bị khô héo đi, và người ta không còn có thể nhận thức được đâu là tình yêu chân thật và đâu là tình yêu giả dối, giữa cảm giác bình yên và buồn chán đó.
Xem thêm: Truyện ngắn tình yêu
Nhưng đến hôm nay, sau hai năm là vợ chồng, chị bỗng thấy mệt mỏi với những cảm giác mà chị phải trải qua khi chung sống với anh.
Dịch vụ sửa máy bơm nước quận gò vấp
Những lý do khiến chị yêu anh trước đây, bỗng biến thành những lý do tạo nên sự đổi thay trong chị. Chị là một phụ nữ nhạy cảm, và rất dễ bị thương tổn trong tình yêu, chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống như là bé gái nhỏ thèm khát kẹo ngọt. Nhưng anh lại trái ngược với chị, anh không có sự nhạy cảm, và hoàn toàn không quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng, điều này đã làm cho chị càng chán nản hơn.Và chuyện gì đến phải đến, một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly dị, rằng chị không thể chung sống với anh thêm một giờ phút nào nữa.
Rất bất ngờ khi nghe chị yêu cầu như thế, anh chỉ biết hỏi
“Tại sao”?.
“Em cảm thấy mệt mỏi, không có lý do nào cho mọi thứ trên thế gian này!” – chị trả lời.
Anh không nói gì thêm nữa, nhưng suốt đêm đó, anh không ngủ, và chìm sâu vào những ưu tư, khắc khoải với ánh sáng lập lòe của điếu thuốc gắn trên môi. Sự im lặng của anh càng làm cho cái cảm giác thất vọng trong chị tăng lên, đấy là một người đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả đến lúc gặp tình huống khó khăn như lúc này, còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh?
Cuối cùng rồi anh cũng lên tiếng, anh hỏi chị :“Anh có thể làm gì để thay đổi ý định của em?”.
Ai đó đã nói đúng: “Rất khó khăn để thay đổi tính cánh của một con người”, và chị nghĩ rằng chị không thể nào thay đổi cách sống của anh.
Nhìn sâu vào mắt anh, chị chậm rãi trả lời: “Đây chính là câu hỏi, nếu câu trả lời của anh có thể thuyết phục em, em sẽ thay đổi ý định ly dị.
Nếu em nói, em muốn bông hoa ở phía bên kia vách núi, và cả hai chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bông hoa đó cho em thì anh sẽ chết, anh có vẫn cố làm cho em hài lòng chứ?”.
Anh đáp “ Ngày mai anh sẽ trả lời câu hỏi cho em…”. Những hy vọng của chị hoàn toàn bị chìm xuống khi nghe câu trả lời của anh.
Dịch vụ sửa chữa máy lạnh quận 1
Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã đi rồi.Chị nhìn thấy một mảnh giấy với dòng chữ ngoệch ngoạc của anh, được dằn dưới ly sữa, trên chiếc bàn ăn gần cửa…. và chị bắt đầu đọc.
“Em yêu, Anh sẽ không thể nào hái bông hoa đó cho em, nhưng hãy cho anh giải thích những lý do mà anh không thể”.
Ngay những dòng đầu đã làm tan nát trái tim chị, chị tiếp tục đọc.“… Khi em sử dụng máy vi tính, anh luôn sắp xếp phần mềm cho em dễ sử dụng, và khi em kêu lên trước màn hình khi có sự cố, anh luôn chuẩn bị những ngón tay để có thể giúp em phục hồi lại những chương trình. Em thường bỏ quên chìa khóa cửa, nên anh luôn chuẩn bị đôi chân để sẵn sàng chạy về mở cửa cho em. Em rất thích đi du lịch, nhưng lại thường hay bị lạc đường trong những thành phố xa lạ, nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đường về cho em. Em thường đau bụng trong mỗi lần gần đến tháng, nên anh luôn chuẩn bị lòng bàn tay mình để sẵn sàng xoa bụng cho em để em dịu cơn đau.
Khi thấy em luôn thích ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể bị mắc bệnh tự kỷ, vì thế anh phải luôn pha trò và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quên đi nỗi buồn chán. Khi em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy có hại cho đôi mắt của em, nên anh phải để dành đôi mắt của anh để khi chúng ta già, anh sẽ có thể giúp cắt móng tay, và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Anh có thể nắm bàn tay em đi tản bộ trên bãi biển, để em thưởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi cát xinh đẹp… và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ như gương mặt tươi tắn của em… Vì vậy, em yêu, trừ phi em chắc chắn rằng có ai đó yêu em hơn anh đã yêu em… nên bây giờ anh không thể hái bông hoa đó cho em, và chết…/.”
Thợ sửa máy lạnh tại nhà quận 1
Nước mắt của chị không ngừng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những dòng chữ của anh… Chị đọc tiếp: “…Bây giờ, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy mở cửa ra, vì anh đang đứng đó với bánh mì và sữa tươi cho buổi sáng của em, những món ăn mà em thích…”.
Chị lao đến cửa và mở bung nó ra, trông thấy anh với gương mặt lo lắng, chị nắm chặt tay anh, cùng với ổ bánh mì và chai sữa, bây giờ chị biết chắc rằng không ai yêu chị như anh đã yêu chị, và chị quyết định quên đi bông hoa ở bên kia vách núi… đó là cuộc sống và tình yêu.
Khi được sống trong sự đầy đủ, dư thừa của tình yêu, thì cái cảm giác sôi nổi trong tình yêu thường bị khô héo đi, và người ta không còn có thể nhận thức được đâu là tình yêu chân thật và đâu là tình yêu giả dối, giữa cảm giác bình yên và buồn chán đó.
Xem thêm: Truyện ngắn tình yêu
Tình yêu dù đẹp cỡ mấy cũng chẳng thể giữ mình
EM SẼ ĐỦ TÀN NHẪN ĐỂ QUÊN ANH
Tình yêu dù đẹp cỡ mấy cũng chẳng thể giữ mình là viên ngọc trong không vệt xước, chẳng ai có được một tình yêu như thế cả, vẫn cứ là thực tế khốc liệt, vẫn cứ là con người ta thua hiện thực.
Ba năm trước...
Ba năm trước...
xem thêm: Thợ sửa máy bơm nước tại tphcm gia rẻ
"Hà Nội tháng 12, từng đợt gió rít qua cổ áo, buốt lạnh. Nhi co ro cuộn tròn trong chiếc chăn bông to sụ, nhăn nhăn trán khi thấy Hoàng lay cô:
- Dậy, dậy đi chơi!
- Trưa đi anh!
- Dậy mau, ngủ nhiều thành con mèo ú.
Hai từ "mèo ú" đụng chạm làm Nhi "tổn thương" ghê gớm, cái thân hình cao có mét rưỡi mà kim quay của cái cân lúc nào cũng dừng trên số 50. Nhi giả vờ khóc thành tiếng, vùng dậy rồi lấy cái gối vụt Hoàng tới tấp:
- Hoàng. Anh có biết là 11 rưỡi đêm qua em mới lết xác về đến nhà không, đường vùng cao lạnh buốt cũng không gọi hỏi thăm người ta được một câu, còn chê này, chê nọ... - Nhi nói một tràng dài không kịp nghỉ, tấm tức và nước mắt lăn thật. Hoàng dịu dàng véo má cô, nựng nịu:
- Đừng khóc, anh thương!..."
Đoạn kí ức tươi đẹp vụt qua trí óc Nhi khi cô đứng chôn chân ở trạm dừng xe buýt. Mới đó mà đã ba năm xa Hoàng, Nhi vẫn vậy, đêm ngày lăn lộn với tin bài, bất kể mưa nắng đến nỗi quên chăm sóc bản thân mình. Làn da vốn không trắng trẻo cho lắm đến bây giờ đã bị "tàn phá" độ tươi sáng, sạm đi vì nắng gió, duy chỉ còn lại đôi mắt, luôn sáng rực những nồng nhiệt thanh xuân và bây giờ, đằm cả trong đó nỗi cô đơn hoang hoải của một con tim khuyết.
Nhi và Hoàng yêu nhau, ngày ấy là mối tình giữa chàng kĩ sư trải đời và cô nhà báo tương lai hay tỏ ra trẻ con nhưng kì thực, khá nhạy bén, sâu sắc và dễ tổn thương. Còn Hoàng, trái với suy nghĩ của nhiều người về một gã trai kĩ thuật khô khan, anh tình cảm, rất tình cảm, lại đẹp trai và có tài ăn nói, đến độ có quá nhiều người theo đuổi, đến độ làm cô mềm lòng hết lần này đến lần khác. Nhi tự cười chua xót: Sao mình không mạnh mẽ hơn...?
Hai năm trước...
Cũng ngày Hà Nội vào tháng 12, Hoàng ngồi ở bàn viết của Nhi, tỉ mẩn với giỏ hoa hồng cắm giở. Không như Nhi, làm gì cũng ào ào, nhanh ẩu đoảng, người yêu cô khéo léo hơn cô gấp mười lần, Hoàng hay đùa vậy mỗi lần Nhi xuýt xoa trước những "sản phẩm" của anh:
- Mấy đâu, anh chỉ khéo tay hơn em gấp mười lần thôi.
Ừ, chỉ mười lần thôi - Nhi xịu mặt tự an ủi mình. Vì cô có đúng một cái hoa tay, lại còn siêu vẹo không tròn hẳn, còn Hoàng, mười cái hoa tay tròn xoe cả mười, con trai chi mà ăn hết phần khéo léo của người yêu - Nhi dẩu mỏ lầm bầm. Hoàng lại nựng nịu dỗ ngọt cô:
- Anh sẽ thay em, bất cứ điều gì em không làm được.
Hoàng không phải người hay thất hứa, trái lại cực kì trách nhiệm, đã nói là làm vậy nhưng có những thứ mà con người ta không thể nào lường trước hay đoán biết được, là lí lẽ con tim...
Nhi lang thang qua bờ hồ ăn kem, đang giữa mùa Đông lạnh buốt, cô vẫn hay ẩm ương như thế từ khi gặp Hoàng nhưng sao đến lúc này Hoàng xa cô rồi, Nhi vẫn không thể nào chối bỏ những quen thuộc một thời?
Xem thêm: Dịch vụ khoan giếng tại quận 9
Một năm trước...
Hoàng ngồi đợi kiên nhẫn trong lúc Nhi bôi bôi trát trát thứ sáp đặc quánh lên môi trước khi ra phố, đó là cái cách Hoàng gọi để trêu đùa cô, Nhi nhăn nhó:
- Là dầu dừa! Không phải thứ gì kinh kinh như anh gọi đâu.
Hoàng à lên một tiếng tỏ vẻ đã vỡ lẽ, ngay liền đó Nhi ghé chiếc lọ sát mặt Hoàng:
- Muốn thử không?
Hoàng nhíu mày quay đi nhưng Nhi đã kịp bôi một chút lên môi anh:
- Có ngọt không?
Chưa kịp để Hoàng trả lời, Nhi láu cá:
- Cho em thử nhé! Rồi môi chạm môi Hoàng, mắt anh mở to sững sờ nhưng cứ yên lặng để tận hưởng cái dư vị ngọt ngào ấy. Nhi là vậy, khi không thì ơ hờ chứ hễ đã yêu là cuồng nhiệt đến tận cùng như thể chẳng còn gì để mất, thế nên mới dễ hẫng hụt, thế nên mới dễ hứng thương đau. Khôn đông, khôn tây, cuối cùng vẫn khổ vì tình, con gái là vậy, dù tỉnh táo cách mấy vẫn không đủ sức thức tỉnh trái tim.
---
Hoàng là Song Ngư, còn Nhi - một Bảo Bình chính hiệu, hỏi sao mà không giữ được nhau. Nhi vẫn hay dùng cái lí lẽ chẳng mấy thuyết phục đó để tự an ủi mình. Khi Hoàng hơi nhạy cảm và yếu đuối, chỉ muốn Nhi ngoan ngoãn là của riêng anh thì Nhi, muốn là của tất thảy thế giới này. Lúc yêu thì chẳng sao, vẫn chiều chuộng, vẫn động viên nhưng khi đã tính chuyện lâu dài, thì khác. Tình yêu dù đẹp cỡ mấy cũng chẳng thể giữ mình là viên ngọc trong không vệt xước, chẳng ai có được một tình yêu như thế cả, vẫn cứ là thực tế khốc liệt, vẫn cứ là con người ta thua hiện thực. Nhi cười buồn - ai bảo con gái mà cứ mãi bướng bỉnh như thế, biết bao giờ mới có người thương trọn cuộc đời?
Nhi quen Hoàng đẹp mà xa anh cũng đẹp. Mối tình trọn ba năm, xa nhau đúng ngày quen lần đầu, tại nơi quen lần đầu, là Mộc Châu một sớm trong veo, đồi chè trái tim còn đọng những giọt sương đêm chưa kịp khô trên lá, Hoàng đã khóc, Nhi biết giọt nước mắt ấy chứa đựng những nhọc nhằn tình yêu, còn cô cười. Nhi luôn như vậy, tự nhủ mình mạnh mẽ vươn lên như hạt mầm dũng cảm đâm rễ sâu và mọc mầm non tươi tốt, chính vì thế Nhi luôn dành phần chủ động, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù lòng đau quặn thắt, vẫn cứ là cô nói chia tay Hoàng trước, vẫn cứ là cô nói lời tạm biệt lúc Hoàng quay lưng dù xúc cảm không kìm được để nước mắt lăn dài...
Ngày Nhi cầm trên tay tấm bằng loại giỏi của trường Đại học và được nhận vào làm phóng viên chạy tin cho một toà soạn báo, Hoàng dắt cô về ra mắt gia đình. Ngay từ phút đầu tiên đặt chân đến nhà Hoàng, Nhi biết mình lạc lõng. Căn biệt thự nhỏ xinh nằm trong "phố nhà giàu" như người ta hay gọi, mọi thứ đều lạ lẫm và xa vời quá. Mẹ Hoàng là một người phụ nữ có cốt cách không đơn giản. Nghe bạn gái của con trai làm báo, nay Thái Nguyên, mai Hà Nội, kia miền Trung nắng gió và nhìn vẻ ngoài chẳng có chút gì là sang trọng của Nhi, bà không nói, chẳng cười hay tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ hỏi cô:
- Cháu ở đâu?
- Cháu quê gốc Mộc Châu ạ.
- Bố mẹ làm gì vậy?
- Cháu mồ côi năm hai tuổi, được Trung tâm bảo trợ nhận nuôi, hết cấp ba thì xuống Hà Nội học, thưa bác.
Mẹ Hoàng thở hắt, vẫn là nét mặt đó, không bộc lộ xúc cảm gì rõ rệt nhưng Nhi lờ mờ nhận ra, cô không được chấp nhận trong ngôi nhà này, với nghề nghiệp và thân phận này. Người phụ nữ ngồi trước mặt cô bấy giờ có một quyền năng ghê gớm lắm, Nhi biết chứ, Hoàng dường như hoàn toàn bị chi phối bởi mẹ anh, cho dù bề ngoài anh ra dáng và rõ ràng là một gã đàn ông thành đạt. Nhi tự trách mình, sao cô không nghĩ trước: Bản chất Hoàng yếu đuối, nếu không phải là do mẹ anh thì sao có được vẻ ngoài như vậy? Rõ ràng qua cách nói chuyện của Hoàng, Nhi nhận ra mẹ anh có ảnh hưởng đến anh sâu sắc thế nào. Nhi rời khỏi nhà Hoàng sau bữa trưa, không muốn đoán biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ đợi chờ Hoàng nói một câu, biết đâu sẽ chẳng còn gì nữa nhưng Nhi không ngờ mọi chuyện lại đột ngột như vậy.
Sáng đó Nhi thức muộn vì đêm qua chạy tin về rất khuya, cô đã thấy Hoàng nằm bên cạnh, điếu thuốc đốt quá nửa anh vội dập vào chiếc gạt tàn đặt cạnh khi thấy cô thức giấc. Nhi dụi dụi đầu vào cánh tay Hoàng, nhỏ nhẹ:
- Không đi làm sao?
- Anh không... - Hoàng yên lặng một lúc lâu - Nhi này...
- Anh nói đi - Nhi ngước mắt đợi chờ.
- Em... em có thể bỏ nghề vì anh không?
Một không khí nặng nề bao phủ, Hoàng thở hắt, Nhi nhìn anh hồi lâu mới rụt rè lên tiếng:
- Hoàng à, em mới có hai mươi ba tuổi.
- Anh biết!
- Vậy sao anh còn hỏi?
- Anh xin lỗi!
- Không phải tại anh, em biết em chưa quan trọng tới mức anh phải đánh đổi. Chúng ta ích kỉ như nhau... - Nước mắt Nhi rơi lặng lẽ, Hoàng rối rít:
- Em đừng... - Chưa để Hoàng nói hết câu, Nhi đã gạt nước mắt:
- Mình đi Mộc Châu nữa, được không anh?
Nhìn ánh mắt Nhi, Hoàng thấy tim mình đau nhói, anh cười mà như mếu:
- Ừ, anh sẽ xin nghỉ phép.
Suốt buổi hôm đó Nhi không nói, chẳng rằng tựa như cô đang cố tự cân bằng lại cảm xúc của mình. Nhi vẫn không nghĩ mọi chuyện lại nhanh chóng như vậy. Liệu rồi Hoàng có vượt qua rào cản để giữ lấy cô không? Nhi không hi vọng, cô vốn là một đứa rất tỉnh những khi cần thiết và lúc này không ngoại lệ.
Đêm gió mùa giữa tháng 12, Nhi cùng Hoàng sắp sửa lên Mộc Châu. Hoàng đề nghị đi xe riêng nhưng Nhi bảo đi xe khách, anh gật đầu. Xe khởi hành khi trời còn tối mịt, hơi đêm buốt lạnh, Hoàng ôm chặt Nhi như mọi sớm gió mùa về, để cô tựa vào anh suốt hành trình dù cả hai đứa biết đó sẽ là chuyến đi cuối cùng, Nhi vẫn cười như chẳng có gì xảy ra, như mọi thứ đã từng còn anh yên lặng mãi.
Sớm cao nguyên như kéo con người ta về cùng ban sơ, Nhi dắt Hoàng quanh đồi chè, ngửi thấy cả mùi hoa cỏ trong không khí, tất cả kỉ niệm từng bên nhau ùa về, quặn thắt những xúc cảm chỉ trực chờ cuộn trào lên. Nhi thoáng xa xăm:
- Không biết giờ này, bố mẹ em đã đi xa đến đâu rồi?
Hoàng nhìn Nhi chân chân, chua xót. Suốt bao nhiêu năm không có một chỗ dựa đúng nghĩa, gặp được Hoàng, tưởng định mệnh đây rồi, cuối cùng lại xa nhau theo cách này, Nhi sẽ hụt hẫng nhưng mọi gượng ép để có được nhau sẽ trở nên vô nghĩa, hãy để nó là tự nhiên vốn có, nếu được, sẽ tự nhiên gắn kết, tự nhiên thuộc về nhau, là của nhau, vậy thôi!
Trời về chiều, không khí càng lạnh buốt, Nhi cố dằn lòng cười thật tươi, bảo Hoàng:
- Về đi anh!
Hoàng đang trầm ngâm bỗng nhiên giật thót:
- Về sao? Còn em?
- Ngày mai em cần làm việc ở đây... Là lần cuối cùng anh được đi cùng em. Em quyết định bỏ anh rồi, Hoàng ạ, anh không xứng. Là em bỏ anh, là em, anh nhớ lấy - Nhi gào lên lúc Hoàng quay lưng, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, lăn dài, lăn mãi, Hoàng không đủ can đảm quay lưng lại, bàn tay nắm chặt, cố cứng rắn xua đuổi nước mắt:
- Là tại anh yếu đuối, là tại anh hèn kém, anh xin lỗi! - Nói rồi Hoàng đi thẳng, Nhi tưởng như thế giới sụp đổ tới nơi, cô quỵ ngã ngay giữa đồi chè, mưa lất phất bay trắng xoá mớ tóc mây, chiều Mộc Châu mờ sương bao phủ, Nhi đã khóc, thay cả những giọt mưa kia. Khóc để tìm quên, để nhắc mình mạnh mẽ, để mai về Hà Nội tập quen với căn nhà Hoàng không còn lui tới, để Nhi sẽ là cô gái của 4 năm về trước, lúc chưa quen Hoàng giữa những đồi chè một sớm Mộc Châu vào Đông lặng lẽ, vẫn hồn nhiên và nồng nhiệt hệt như ánh mắt cô.
Nhi làm được tất cả nhưng quên Hoàng thì không. Cho đến tận chiều qua, cái tin Hoàng vừa mở công ti riêng và sắp kết hôn làm cô choáng váng. Nhi bắt xe lên Mộc Châu, lại thả mình lang thang mọi chốn đã từng là kỉ niệm, tự nhủ sẽ là lần cuối quay lại đây, vì Hoàng.
8h sáng, Nhi trở về Hà Nội. Đứng trước điểm tổ chức tiệc cưới của Hoàng đối diện Hồ Tây, Nhi lặng lẽ nép vào một góc, tấm thiệp mời không phải do Hoàng gửi ướt nhoè cả mưa, và nước mắt. Chiếc phong bì có một bức thư tay vừa an vị trong kia, mãi mãi chỉ có Hoàng biết được, những yêu thương xưa cũ ấy cũng nên được chôn vùi dù bằng cách nào đi nữa...
Tháng 12, Hà Nội vẫn đằm mình trong những đợt rét kéo về liên tiếp. Nhi thì thầm:
"Hoàng à, là em bỏ rơi anh nên em sẽ đủ tàn nhẫn để quên anh, mãi mãi..."
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)